Đã bao giờ bạn tự hỏi: “Đâu mới là thử thách của cuộc sống?”. Tôi đã từng mất rất nhiều thời gian và công sức để đi tìm câu trả lời. “Chúng ta chỉ có một cơ hội để sống, bởi chúng ta chỉ sống có một lần”.
Nghe xong câu nói trên, liệu có một cái gì đó thôi thúc bạn phải sống hết mình hơn, phải làm một cái gì đó thật mạnh mẽ, Thật lớn lao...để sau này thành công, nổi tiếng, thậm chí trở nên vĩ đại, để tận dụng cơ hội hiếm hoi chỉ được sống có một lần. Thế nhưng, điều gì ngăn cản con đường dẫn đến thành công của bạn, dù theo cách này hay một cách khác?. Đó chính là con người bạn. Bởi vậy mới từng nói: “Chiến thắng bản thân là chiến thắng hiển hách nhất”.
Chúng ta thường nói đến những bậc vĩ nhân với đầy vẻ ngưỡng mộ. Thành công tột bậc của họ trở thành niềm ao ước và ngưỡng mộ của những người bình thường. Đôi khi, chúng ta bắt đầu làm theo họ, kể cả với những cách kì lạ nhất, tất cả những điều ấy đều nhằm tìm ra chỗ đứng, khẳng định mình và dành những kết quả như mong muốn trong cuộc sống. Nhưng điều gì ngăn cản bạn vậy?.
Bạn biết không, là bởi vì những con người vĩ đại không bao giò từ bỏ mục đích còn bạn vội vã rời bỏ con đường của mình khi gặp đôi chút khó khăn. Bởi vì những con người vĩ đại dù gặp nỗi buồn hay thất bại đều cố gắng đứng lên còn bạn lại gục ngã. Bởi vì con người vĩ đại luôn nghĩ đến giải pháp và hành động trước tiên còn bạn lại chỉ nghĩ đến kết quả. Và cũng bởi vì, trong khi bạn chỉ muốn thật nhanh để băng về đích thì họ luôn cho rằng thành công là “sự nhúc nhích” trên một chặng đường dài.
Thật ra, đã trở thành một con người vĩ đại cần rất nhiều yếu tố, nhưng theo tôi, bên cạnh yếu tố là bạn sở hữu một trí tuệ tuyệt vời và tài năng thiên bẩm, khả năng “vượt qua chính mình” là rất quan trọng hay đúng hơn, đó là thử thách lớn nhất, khắc nghiệt nhất, khó khăn nhất mà bạn phải vượt qua. Mọi thứ sẽ chẳng là gì khi bạn đầu hàng chính mình. Chỉ là những ví dụ rất nhỏ và đơn giản, không phải ở đây xa xôi gì, liệu bạn có duy trì ngày nào cũng dậy từ 5 giờ sáng để học bài?. Liệu bạn có tập trung ngồi học trong suốt một buổi sáng để mặc những yếu tố bên ngoài?. Trong vài ngày, vài tuần cao hứng thì có thể đấy, nhưng bạn có chắc sẽ duy trì nó trong một năm, nhiều năm?. Và bạn thấy không, chỉ từ những việc nhỏ bé vậy thôi cũng đã thấy không phải ai cũng có thể chiến thắng nổi bản thân mình.
Thành công trước hết và cũng là nền tảng cho mọi thành công sau đó là chiến thắng được bản thân.
Tôi nhớ có lần bố tôi đã đưa cho tôi đọc cuốn sách “Sự dũng cảm của thánh nhân” và hỏi tôi rằng: “Con có biết đối thủ lớn nhất đời con là ai không?”, bố bảo rằng: “Đối thủ lớn nhất đời con chính là bản thân con. Một vị tướng chiến thắng được cả đội quân hùng mạnh, một nhà chính trị thắng được đối thủ của ông ta, chưa chắc đã chiến thắng được bản thân mình”. Nghe bố nói, tôi cũng lờ mờ hiểu ra được. Rồi tôi đọc sách và thấy đúng như vậy. Việt Vương Câu Tiễn vì mối nhục mất nước mà chịu hạ mình nếm phân cho Ngô Vương Phù Sai để sau này phục quốc, là Bác Hồ chịu bao gian khổ bôn ba khắp năm châu để tìm một lí tưởng cứu nước, là Đặng Tiêu Bình bao lần bị gian nan đày ải mà vẫn kiên định một ý chí cải cách Trung Hoa. Và khi đó tôi nghĩ, chiến thắng được bản thân là ở những chuyện gì đó thật là lớn lao thật là vĩ đại- Cho đến ngày hôm nay, đôi khi tôi chợt nhận ra rằng, việc chiến thắng bản thân không phải là những gì quá lớn lao.