Bần thần không biết thương ai,
Thương đào liễu giận, thương mai trúc hờn.
– Chàng ràng chi lắm bướm ơi,
Đậu mô thì đậu một nơi cho thành.
Lắm quan quân thêm bận nhà hàng
Lắm nơi lịch sự hơn chàng chàng ơi
Áo tứ thân là áo của tôi
Sao chàng lại để cho người giằng co
Công tôi chàng đổ xuống hồ
Tuyệt đường nhân nghĩa từ giờ mà đi
Nón em mua bốn hào ba
Mua phiên chợ tỉnh được và hôm nay
Chàng mà bắt lấy nón này
Em thưa với mẹ với thầy làm sao?
Rồi mai em đội nón nào
Thầy mẹ mắng chửi, làm sao hỡi chàng?
Ví dù nón bạc quai vàng
Thì em cũng để cho chàng hôm nay
Bởi vì nón lá quai mây
Thì chàng trao trả nón đây, em về
Đồn đây có đôi chim quy,
Thường thường gáy mãi, ai đòi đi mất rồi?
Đồn đây có đôi chim hồng,
Thường thường gáy mãi, não nùng xót xa
Con gái mím môi, Thiên Lôi rơi búa
Bậu ra ngắm bóng bậu mà coi
Hường nhan chi bậu mà đòi cửa cao
Có đèn thì lại phụ trăng
Có the quên lụa, có vàng quên thau
Áo nâu ai mặc nên xinh
Cho duyên em lịch, cho tình anh say.
Ra đường nghiêng nón cười cười,
Như hoa mới nở, như người trong tran
Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về trưa mặc lòng
Còn duyên đóng cửa kén chồng
Hết duyên như cải gãy ngồng bán rao
Còn duyên bắc bậc làm cao
Hết duyên rơi xuống ngã vào tay anh
Còn duyên kén cá chọn canh
Hết duyên phá giá theo anh ăn mà
Thân em như bông bưởi trắng ròng
Tuy mùi thơm ngát mà lòng sạch trong
Qua tỷ như chùm gửi đáp nhờ
Gá vô nhánh bưởi nọ, đặng chờ hưởng hơi