"Cảm ơn thầy đã tận tâm hết mình vì chúng em, cảm ơn cô đã cho em những năm tháng thật tuyệt vời. Cảm ơn thầy cô đã cho em những kỷ niệm vui buồn, những hồi ức đẹp nhất của thời học sinh…" Có lẽ những lời cảm ơn là không bao giờ hết cũng như tình yêu thương của thầy cô dành cho chúng em cũng không phai qua thời gian.
Đúng như người ta vẫn nói : “ Đời học sinh thì cấp ba vẫn là vui nhất”, và niềm vui đó sẽ chỉ theo chúng em hơn một năm nữa thôi. Và có lẽ chúng em sẽ không bao giờ quên những ký ức, những kỷ niệm khi được học tập dưới mái trường THPT Nguyễn Trãi thân yêu này. Cũng lâu lắm rồi, cái cảm giác của lần đầu tiên đặt chân vào trường với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, vui có, hồi hộp có, lo sợ cũng có … Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát cũng đã hơn một năm, sẽ không còn cái cảm giác bỡ ngỡ của học sinh lớp 10, nhưng cũng không thể nào thân thuộc như anh (chị ) lớp 12 , nhưng là học sinh lớp 11, chúng em cũng có rất nhiều kỉ niệm, những câu chuyện mà chúng em sẽ không bao giờ quên.
Khoác trên mình chiếc áo đồng phục trường THPT Nguyễn Trãi, chúng em cũng có những tự hào của riêng mình, tự hào vì đây là ngôi trường có nền nếp tốt, với đột ngũ giáo viên tận tình và vô cùng chu đáo với học sinh cũng như những ấn tượng khó phai mà dù bao lâu đi chăng nữa chúng em mãi luôn khắc ghi.
Nhớ ngày nào đó khi lần đầu tiên bước chân vào trường đã được nghe danh của những thầy cô “nổi tiếng” nghiêm khắc : Thầy Lâm , cô Hoa Lý… Sẽ nhớ lắm cái cảm giác mỗi lần đi học muộn, chỉ cần nhìn thấy thầy cô là không khỏi run sợ mặc dù đã tự nhủ nhiều lần : “ Thầy (cô) đâu có làm gì” nhưng sao vẫn sợ đến lạ lùng. Cũng sẽ nhớ mãi thầy Tạ Hồng Lựu - Hiệu trưởng nhà trường, với tác phong luôn giản dị, gần gũi với học trò, thầy đã mang lại nhiều đổi mới tích cực cho nhà trường trong thời gian qua. Em cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh cô Vũ Thị Xuyến - Phó hiệu trưởng nhà trường với cách cô quan tâm, lo lắng, động viên, khích lệ học sinh. Mặc dù chưa được tiếp xúc với cô nhiều lần nhưng chúng em vẫn có thể cảm nhận được sự thân thương của cô dành cho. Em cũng sẽ nhớ mãi hình ảnh Thầy Bùi Nguyên Tiến - Phó hiệu trưởng, người thầy luôn mang lại cho học sinh cảm giác vui vẻ nhất, lạc quan nhất và thầy cũng chính là người thầy luôn động viên, khích lệ chúng em học tập và tu dưỡng đạo đức.
Được học tập tại lớp 11B4 chính là niềm vinh dự của em nói riêng và cả tập thể lớp nói chung. Gần 2 năm học trôi qua, chúng em cũng hiểu được phần nào những tình thương, sự quan tâm mà thầy cô dành cho và chúng em. Cũng biết nhiều lúc chúng em chưa thực sự nghe lời làm thầy cô phải buồn lòng, chúng em cũng biết những lời trách mắng của thầy cô là muốn tốt cho chúng em mà thôi. Nhưng là học sinh, có mấy ai mà không có sự hiếu động, tinh nghịch của tuổi nhất quỷ nhì ma đúng không ạ !
Người đầu tiên mà em muốn gửi lời cảm ơn đó chính là cô Phương Lan dạy Toán. Có lẽ cô là giáo viên giản dị nhất, cách nói chuyện của cô cũng rất thân thiện, cô lại từng nơi, đến từng bàn để giảng bài cho chúng em. Cô động viên chúng em cố gắng học tập, làm bài chăm chỉ, vì vậy mỗi giờ học của cô đều nhận được sự hưởng ứng rất nhiệt tình.
Cô giáo thứ hai mà em cũng muốn gửi lời cảm ơn đó chính là cô Kiều Oanh dạy Lí. Cô trò mình mới chỉ làm quen thôi cô nhỉ ! Mặc dù chưa có nhiều kỉ niệm nhưng đối với chúng em mà nói cô cũng là một cô giáo hết sức dễ gần. Dù cô vẫn hay nói chúng em học khá chậm nhưng có lẽ cô muốn chúng em cố gắng hơn , nỗ lực , chăm chỉ hơn. Cách giảng bài của cô cũng rất đặc biệt, cô giảng chút một , phân tích thành từng ý nhỏ để chúng em cố thể hiểu và làm được bài. Ấn tượng đầu tiên của em về cô là một cô giáo hay cười, mỗi lần cười thật sự rất tươi, cô cũng hay nói những câu hài hước để lớp bớt căng thẳng. Cũng không ít lần cô mắng vì lớp ồn ào , mất trật tự. Nhưng chúng em sẽ cố gắng hơn, ngoan hơn, chăm hơn. Vì vậy cô hãy tin tưởng ở chúng em nhé!
Và người thầy để lại cho em nhiều ấn tượng nhất là thầy giáo Nguyễn Anh Thế - giáo viên dạy Hóa. Thầy ạ ! Có lẽ trong 11 năm cắp sách tới trường em chưa bao giờ thấy thầy giáo nào gần với học sinh như vậy. Cũng chưa bao giờ thấy ai thường xuyên làm bọn em “giật mình ” đến thế. Mỗi lần thầy bước vào lớp là chúng em lại thấy run run vì chỉ sau đó vài phút: “… cầm vở ghi, vở bài tập lên bảng”. Thầy cũng rất hay hỏi han, quan tâm, bảo ban chúng em học tập chăm chỉ. Thầy cũng rất vui tính, có lẽ vậy mà khoảng cách thầy – trò trở nên gần hơn. Cả cái cách thầy đi đến từng nơi xem có ghi bài không, có làm bài tập không cũng chính là một cách quan tâm học sinh hết mực của thầy.
Không chỉ thầy cô dạy Toán, Lí , Hóa, chúng em cũng muốn gửi lời cảm ơn đến cô Nguyễn Thị Thúy - dạy Văn, cô Trịnh Thị Phương- dạy Sinh, cô Lê Thị Vân Anh- dạy GDCD, thầy Nguyễn Viết Đô - Dạy Thể dục, cô Nguyễn Thị Đỗ Quyên - Dạy Địa, Cô Trần Hoa Lý - dạy QP, cô Lê Thị Lan - dạy công nghệ, cô Trần Thị Thu Hiền - dạy Sử… những người đã trực tiếp giảng dạy, luôn ân cần và truyền đến cho chúng em nguồn tri thức và tinh thần hăng say học tập từ khi chúng em mới bước những bước chân đầu tiên vào ngôi trường thân yêu này.
Và lúc này đây, người cô mà em muốn gửi lời cảm ơn, lời tri ân sâu sắc nhất chính là cô giáo chủ nhiệm của lớp - Cô giáo Lê Thị Thu.
Cô ạ! Thời gian trôi qua thật nhanh phải không ? Mới ngày nào bắt đầu nhận lớp, cũng chính là lần đầu tiên gặp cô. Ấn tượng của em về cô lúc ấy thật khác so với bây giờ. Cô của ngày ấy làm chúng em có chút run sợ vì cô khá lạnh lùng và nghiêm khắc. Còn bây giờ, sự nghiêm khắc vẫn còn nhưng chúng em cảm nhận được phần nào sự gần gũi ngày càng lớn qua từng năm . Cô bây giờ thường xuyên nói chuyện với chúng em, em cũng biết cô rất cố gắng để gần với lớp hơn, cô cũng hay đùa, hay kể chuyện vui. Em vẫn còn nhớ hôm trước cô nói: “ Khóa này không gần với cô bằng các khóa trước ”. Có lẽ vì chúng em là lớp khối A, cứng hơn, ít tâm sự hơn nhưng không có nghĩa chúng em không trò chuyện với cô. Nhiều lúc chúng em muốn lại gần cô, để tâm sự, để trải lòng mình hay chỉ để than vãn những mệt mỏi trong học tập và em cũng biết cô cũng muốn tìm cách để chúng em lại gần cô nhưng dường như có gì đó khá ngại ngùng, có lẽ tại chúng em còn e sợ điều gì đó. Hy vọng rằng trong một thời gian không xa , cô trò mình sẽ trở nên thật gần gũi. Và có lẽ học với cô cũng lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên em biết cô là người nhiều cảm xúc và dễ xúc động đến vậy. Nhiều khi, chúng em chợt nghĩ nếu một ngày nào đó cô không làm chủ nhiệm lớp nữa có lẽ chúng em sẽ rất buồn. Sẽ không có ai hợp lý để thay thế vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp 11B4 ngoài cô . Có nhiều học sinh lớp khác vẫn nói cô rất nghiêm khắc, cảm thấy không thoải mái, nhưng với chúng em lại không như vậy. Không phải nhờ cô chúng em mới được như vậy sao? Nếu không có cô không phải chúng em sẽ không bao giờ giành được vị trí thứ nhất sao ? Nhớ những lúc chúng em nói chuyện nhiều làm lớp bị loại khá, nhiều học sinh không học bài cũ bị ghi vào sổ đầu bài, cô bắt chép phạt đến nhừ tay, mà nhiều lúc chúng em vẫn hay than: “ Được ngày chủ nhật lại phải ở nhà chép phạt. Chán! " Nhưng chúng em cũng biết cô thực sự rất quan tâm , chăm lo cho chúng em như bố mẹ vậy, thấy chúng em bị điểm kém, hay những chuyện nhỏ nhất như đi học muộn bị ghi sổ trực cô cũng cảm thấy không vui, cô quan tâm chúng em từ cái nhỏ nhất như nhắc chúng em đeo phù hiệu, cô nhắc các bạn nam cắt tóc làm sao cho gọn gàng, lại ra dáng học sinh… Và vô vàn những chuyện khác nữa. Cô ạ ! Em mong rằng cô sẽ mãi là giáo viên chủ nhiệm lớp, sẽ mãi quan tâm , lo lắng cho chúng em như thế này. Và em biết cô sẽ làm điều đó vì cô sẽ không bao giờ bỏ mặc chúng em đâu cô nhỉ ! Vì chỉ có cô mới có thể giúp lũ học sinh nghịch ngợm chúng em đứng vững mà thôi !
Dù có nói bao nhiêu đi chăng nữa em cũng không thể nào kể hết được những điều tốt đẹp mà thầy cô đã dành cho chúng em. Sắp đến ngày nhà giáo Việt Nam 20/11 cũng là năm mà trường THPT Nguyễn Trãi long trọng tổ chức kỉ niệm 20 ngày thành lập trường, em xin kính chúc thầy cô thật nhiều sức khỏe, niềm vui và thành công hơn nữa trên con đường sự nghiệp cũng như trong cuộc sống và sẽ luôn luôn là những người chắp cánh ước mơ những cho thế hệ học sinh hôm nay và mai sau!