LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Trong nhà em có 3 phương tiện giao thông: xe máy, xe đạp và xe ô tô. Chúng cãi nhau so bì hơn thua kịch liệt. Hãy tưởng tượng em nghe thấy được cuộc tranh cãi đó và dàn xếp như thế nào

Truyện tưởng tượng làm rất dễ cũng rất nhiều ý nhưng làm sao để viết cho hay .Điều này thật khó em cũng không biết cách làm mấy anh chị có thể chỉ em với ạ.Đề bài như sau:
Trong nhà em có 3 phương tiện giao thông : xe máy, xe đạp và xe ô tô. Chúng cãi nhau so bì hơn thua kịch liệt. Hãy tưởng tượng em nghe thấy được cuộc tranh cãi đó và dàn xếp như thế nào.
Em xin cảm ơn ạ .Càng sớm càng tốt ạ.
17 trả lời
Hỏi chi tiết
40.009
494
186
Ho Thi Thuy
20/11/2017 18:10:34

Một đêm, đang mơ màng ngủ bỗng tôi nghe thấy tiếng động từ phía nhà xe. Tiếng động mỗi lúc một lớn dần. Tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy rạ, tôi lặng lẽ bước xuống giường. Đứng ngoài cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy ba anh xe đạp, xe máy, ô tô đang cãi nhau, so bì hơn thua rất kịch liệt.

Khu nhà nỏ bé phía sau là nơi cư trú của mấy chiếc xe nhà tôi, xe máy cũ của bố, xe đạp đi học của tôi. Đã mấy năm nay chúng luôn sống với nhau rất hoà thuận. Niềm vui hay nỗi buồn đều chia sẻ và giúp đỡ nhau. Nhưng từ khi chiếc ô tô mới về ở chung thì giữa các xe xuất hiện mâu thuẫn. Chúng ngấm ngầm chê bai nhau, so bì thiệt hơn qua từng việc nhỏ. Tôi biết điều đó nhưng không nghĩ rằng chúng lại cãi nhau kịch liệt đến vậy. Dường như bao nhiêu khó chịu trong lòng được chúng bộc bạch hết. Đêm nay, tôi mới tận mắt chứng kiến chúng cãi nhaụ. Ba xe, xe nào cũng cho ý kiến của mình đúng, đang cố tranh luận phản bác ý kiến nhau.

Đầu tiên là chiếc ô tô: “Các anh làm sao so bì được với tôi. Tôi hiện đại nhất, đẹp nhất và có nhiều tác dụng nhất. Tôi có đầy đủ tiện nghi trong người như một căn nhà di động, nào ti vi, đài phát thanh, máy điều hoà... Gia đình ông chủ lại có bốn người, đi đâu chơi mà dùng tôi thì tiện lợi quá rồi. Các anh liệu có làm được như thế không?”. Ô tô nói với giọng đầy kiêu hãnh, tự hào. Nghe vậy, xe máy liền lên tiếng: Dù anh có hiện đại đến đâu thì cũng không thể tiện lợi bằng tôi được. Tôi tuy không sang trọng như anh nhưng tôi chạy rất nhanh, những chỗ đông người hay ùn tắc anh chịu chết nhưng tôi vẫn có thể vượt qua dễ dàng. Anh cồng kềnh đi đâu cũng chiếm nhiều diện tích. Còn tôi, khiêm tốn và giản dị nên được mọi người sử dụng nhiều hơn. Mà bây giờ họ hàng nhà tôi được sản xuất ngày càng đa dạng, chất lượng cũng tốt hơn với nhiều kiểu dáng, màu sắc, không thua kém gì anh đâu nhé. Quan trọng, tôi đã gắn bó với ông chủ nhà suốt bao năm nay. Trải qua bao vất vả của những ngày nắng gắt, mưa giông tôi đều tận tình phục vụ ông chủ. Từ ngày chưa có anh, gia đình nhà chủ đều rất quí tôi, coi tôi là số một. Đã nhiều năm rồi nên tôi mới cũ đi và xấu xí như thế này đây. Chắc ông chủ không còn yêu tôi nữa...”. Nói đến đây, xe máy bật khóc nức nở. Có lẽ nó đang xúc động lắm khi nhớ về một thời đã xa. Không biết lúc này ô tô suy nghĩ gì. Im lặng một lát, cuối cùng, chiếc xe đạp cũ của tôi mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Các anh ai cũng cho mình đúng,mình tiện lợi nhất, tốt nhất nhưng không ai biết rằng trong chúng ta xe đạp tôi là người có mặt sớm nhất. Từ lâu lắm rồi, tôi được con người sáng tạo ra thay thế cho nhiều phương tiện khác. Lúc đó, ai có một chiếc xe đạp để đi thì thật hạnh phuc. Tôi gọn nhẹ nhất, đi lại dễ dàng, còn giúp con người tập thể dục khi sử dụng tôi nữa. Mà các anh ai cũng cần phải có “thức ăn” mới chịu chạy, nếu không thì đành đứng xó. Còn tôi, chẳng cần xăng dầu vẫn bon bon. Tôi cũng là người gắn bó lâu nhất với gia đình chủ, từ ngày họ còn khó khăn. Tôi cùng ông chủ đi làm, cùng ông đưa đón cậu chủ mỗi ngày, cùng bà chủ đi chợ hay đi đâu xa.... Cứ thế đã bao năm rồi...” Mỗi xe, xe nào cũng đưa ra những lí lẽ rất thuyết phục. Nhưng cả ba xe không ai chịu ai vẫn khăng khăng cho rằng mình tốt nhất, được gia đình chủ yêu nhất và xứng đáng là người được sử dụng nhều nhất.

Chúng mải mê cãi cọ mà không biết tôi đứng nghe từ bao giờ. Tôi bước vào khi chúng vẫn còn tranh luận. Nhìn thấy tôi, chúng ngạc nhiên, sửng sốt. Nhìn một lượt những chiếc xe trong gia đình, tôi thấy những điều chúng nói đều có lí. Nhũng chiếc xe này đã giúp gia đình tôi thật nhiều. Không chỉ vậy, chúng còn gắn bó cùng gia đình tôi với bao kỉ niệm từ thuở còn khó khăn. Tôi lại gần từng chiếc xe, vỗ về và âu yếm chúng. Chúng nằm yên ngoan ngoãn dõi theo tôi. “Các bạn xe ạ! Tôi đã nghe hết những điều các bạn nói. Ai cũng có ý kiến của mình và đều đúng cả. Các anh đều có ích với gia đình tôi. Thử hỏi, nếu thiếu các bạn thì không chỉ gia đình tôi mà bao nhiêu gia đình khác sẽ thế nào. Vì thế, các anh hãy bình tĩnh lại và lắng nghe nhau nói xem sao. Các anh sẽ hiểu nhau và thông cảm với nhau hơn đấy. Từ nay, gia đình tôi sẽ sử dụng đều tất cả các anh. Khi có dịp đi đâu xa, cả nhà tôi nhờ anh ô tô nhé. Còn anh xe máy, anh vẫn ngày ngày giúp bố đến cơ quan, anh xe đạp giúp tôi đến trường. Như thế ai cũng có việc riêng và vẫn phát huy được những chức năng của mình. Các anh hãy nhớ, không ai là người thừa cả và cũng không ai hơn thua ai vì mỗi người đều có sức mạnh riêng của mình... Những chiếc xe im lặng gật gù vẻ tán đồng. Chúng nhìn nhau thân thiện như để giảng hoà...

Cuộc cãi vã giữa những chiếc xe kết thúc từ đó. Ai cũng chăm chỉ làm công việc của mình. Chúng lại sống vui vẻ, hoà thuận bên nhau. Và cũng từ đó, để thể hiện lòng biết ơn với những người bạn nhỏ, gia đình tôi luôn chú ý giữ gìn và chăm sóc chúng tốt hơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
472
169
Bông
20/11/2017 18:27:02

Sáng nay khi vừa bước chân ra chỗ để xe, em đã lén nghe được cuộc tranh cãi kịch liệt giữa chị xe đạp, anh xe máy và anh ô tô. Chẳng là nhà tôi mới mua thêm chiêc ô tô, mọi người hay sử dụng nhiều hơn nên mới xảy ra cuộc tranh cãi này.

Chị xe đạp bao giờ cũng là người dậy sớm. Mỗi khi thức dậy chị vươn vai, cố ghé mình vào khe cửa để đón những tia nắng ấm áp đầu tiên, khoan khoái nói: "Chà chà! Thế là một ngày làm việc mới lại bắt đầu rồi!". Vô tình anh xe máy cũng bị đánh thức, quá tức giận anh ta vừa ngáp vừa cười nhạo nghễ:

- Gớm! Dù ngày mới có đến thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với loại xe đạp cũ kĩ như chị...!

Chị xe đạp quay quắt ra vẻ tức giận lắm:

- Cái gì mà cũ kĩ? Anh thì có gì hơn tôi?

Anh xe máy còn khoái chí cười to hơn:

- Cổ hủ! Quá cổ hủ! Chị đi chậm rì rì, đâu như tôi vừa nhanh lại vừa bảnh trai!

Nói rồi anh ta giơ vành xe sáng loáng ra rồi nói tiếp:

- Thấy chưa! Tôi được sơn màu bạc quý phái từ đầu đến chân. Đã thế tôi có động cơ chạy êm ru, ăn đứt cái bàn đạp lỗi thời của chị. A! Mà chị có muốn gặp các bạn của tôi không? Nào là SH, Space, Vespa... toàn là xe "xịn"!

Anh ô tô cũng thức dậy, cất tiếng nói vọng sang

- Có chuyện gì mà sáng sớm cãi nhau um sùm thế? - A, hóa ra hai anh chị đang cãi nhau - Anh chị như nhau cả thôi! Tranh luận làm gì cho mệt! Tôi đây mới là nhất này.

Anh xe máy và chị xe đạp trố mắt, anh ô tô lại tiếp lời:

- Tôi được trang trí điều hòa, lò sưởi, máy nghe nhạc, gương. Chà chà! Ngồi lên tôi mà lướt đi trên phố thì chỉ có mà an tâm, lại còn được những ánh mắt thèm muốn nhìn theo mà thôi! Trông tôi hoành tráng thế cơ mà!

Anh xe máy huýt một cái:

- Hoành tráng thật đấy! Xì! Có mà hoành tráng "béo" thì có. Trong giờ cao điểm thì loại xe "đồ sộ" như cậu đố mà qua được đấy! Nhẹ nhàng như tôi đây thì mới lướt được này, lúc như thế anh thử xem ai được ưa chuộng hơn ai.

Chị xe đạp nghe thấy cũng bực tức và lên giọng rằng:

- Các anh hơi quá đáng rồi đấy! Các anh tuy đi nhanh, nhưng thử nhìn lại dằng sau xem, các anh xả khói phì phì, ô nhiễm môi trường. Không có tôi thì làm gì có hình ảnh những dạy phố thanh bình. Tôi góp phần làm cho môi trường thêm xanh - sạch - đẹp. Người thanh lịch luôn lấy tôi làm lựa chọn hàng đầu.

Xe máy và ô tô cs vẻ như hiểu ra chuyện, ô tô phân trần rằng:

- Thôi từ giờ chúng ta không cãi nhau nữa, tôi nhận thấy tất cả đều có ích, không ai hơn ai mà cũng chẳng ai kém ai. Xe máy cũng có lợi ích mà tôi và xe đạp không thể có, xe đạp cũng có lợi ích mà xe máy và ô tô không thể có. Vì vậy từ hôm nay chúng ta sẽ yêu thương tôn trọng lẫn nhau, cùng cố gắng làm tốt nhiệm vụ của mình để phục vụ lợi ích của con người.

Cả ba xe im lặng ra vẻ đồng ý. Tôi bước xuống lấy chiếc xe đạp, đạp đến trường, trong lòng có một cảm giác vui sướng đến lạ thường. Tôi không ngờ phương tiện giao thông cũng có ý thức đến như thể. Tôi thấy mình phải cố gắng học tập tốt, cố gắng giữ gìn phương tiện của mình, để nó gắn bó với tôi được lâu hơn.

Chiên Lê thị
SAO ĐANG XƯNG EM CHUYỂN THÀNH XƯNG TÔI VẬY HÌNH NHƯ BẠN CHƯA THỐNG NHẤT NGÔI KỂ
230
89
Quỳnh Anh Đỗ
20/11/2017 18:51:29

DÀN BÀI

a. Mở bài

- Giới thiệu nhân vật, địa điểm xảy ra sự việc tranh cãi giữa xe đạp, xe máy, ô tô (qua một giấc mơ của người kể hoặc một hành động thực tế như lau xe, rửa xe mà lắng nghe được lời của chúng).

b. Thân bài

- Kể diễn biến cuộc tranh cãi, so bì hơn thua của xe đạp, xe máy, ô tô qua các sự việc được người kể tưởng tượng ra:

+ Xe đạp so bì hơn thua với xe máy, ô tô (về giá trị phục vụ hơn hẳn như rẻ tiền, lâu bền, dễ sử dụng; về tính chất công việc như: nhiều loại việc, nặng nhọc, thường xuyên; về hưởng thụ rất ít như: không cần nhiên liệu, giá rẻ mà lại bị chủ nhà bỏ rơi, coi thường,...).

+ Xe máy so bì hơn thua với xe đạp, ô tô (về giá trị phục vụ hơn hẳn như đảm nhận việc chuyên chở nặng nhọc, mất vệ sinh, giúp chủ kiếm nhiều tiền mà dễ gặp nguy hiểm; về hưởng thụ ít như tốn ít nhiên liệu nhưng lại bị quăng quật suốt ngày, bị bỏ mặc khi gia chủ có ô tô,...).

+ Ô tô so bì hơn thua với xe đạp, xe máy (về giá trị phục vụ hơn hẳn như chở nhiều người, an toàn và sang trọng; về hưởng thụ nhiều nhưng sinh nhiều lợi cho gia chủ,...).

c. Kết bài:

- Lời góp ý, khuyên giải của người nghe được chuyện này.

211
125
Quỳnh Anh Đỗ
20/11/2017 18:53:03

Nhà tôi có ba đồ vật là những thứ mà ta gọi là phương tiện giao thông. Xuất hiện sớm nhất là chiếc xe đạp cũ, về sau được sơn mới màu hồng ngọc để tôi đi học hằng ngày. Kế đến là chiếc xe máy Wave do bố tôi sắm để đi làm. Cuối cùng là cái ô tô bảy chỗ, màu xanh thẫm do anh cả tôi tậu để làm ta-xi chở khách và thỉnh thoảng chở cả nhà về quê trong dịp lễ tết hoặc đi nghỉ mát mùa hè. Cả ba phương tiện này được để chung trong một gian nhà rộng, không cột, có mái che lợp tôn, gọi là gara.

Bình thường ta cứ đinh ninh rằng các đồ vật quanh ta đều câm lặng, không liên hệ gì với nhau. Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt nào đó, khi ta tập trung quan sát chúng với thái độ thân thiện nhất, thì rất có thể ta sẽ cảm nhận được từ chúng những biểu hiện gần gũi như con người.

Một hôm, vào giữa trưa thanh vắng, tôi xuống gara lôi chiếc xe đạp của mình ra để lau cho sạch. Khi đang dùng khăn mềm khẽ vuốt từng hàng đũa xe, tôi đã nghe được nhiều tiếng rì rầm phát ra từ ba chiếc xe của nhà. Hình như chúng tranh cãi, so bì hơn thua.

Bắt đầu là giọng khàn khàn phát ra từ cái xe máy bánh còn bám đầy bùn đất: “Xe đạp mà được chăm sóc thế, hạnh phúc quá còn gì”. Tiếp theo là giọng phụ hoạ của ô tô trước đó đã được rửa bóng nhoáng: “Đúng thế”.

Đáp lại, xe đạp cười lanh lảnh như thách thức: “Ai muôn hạnh phúc, em đổi chỗ cho!”.

Không ai lên tiếng khiến xe đạp được đà phân trần: “Em là thứ xe xuất hiện đầu tiên trong gia đình, các anh biết cả. Để sắm xe máy, ô tô, ông

chủ đã phải gom góp tiền bạc hàng chục năm trời. Nhưng bọn trẻ nhà này chỉ cần tiết kiệm tiền ăn quà sáng của chúng trong vài tháng là đã có được chiếc xe đạp ưng ý. Từ xưa đến nay, có ai trong gia đình này dám từ chối xe đạp? Trên tấm lưng gầy của em, người ta chất lên mọi vật, thậm chí cả nước gạo chua, than củi, rác bẩn khiến người em lúc nào cũng sứt xát, bụi bặm, nhem nhuốc chứ đâu được sạch sẽ, sang trọng như các anh. Lặc lè mọi thứ trên lưng, em phải lên đường bất kì lúc nào người ta muốn, dù đêm hay ngày, mưa hay nắng, nóng hay rét, ngày nghĩ lễ tết hay thường nhật. Xích lạo xạo thì tra dầu. Săm lốp xẹp thì bơm hơi. Cứ thế mà chạy. Vô tư mà chạy. Không cần bằng lái. Chẳng tốn một giọt xăng. Ây vậy mà xe đạp được xem là thứ đứng cuối cùng trong bậc thang giá trị. Nó không bao giờ được trưng ra như một thứ của cải trong gia đình. Trong khi đó thì xe máy, ô tô các anh nhàn hạ sung sướng làm sao...”.

Nói đến đây, xe đạp bỗng sụt sùi.

Xe máy tính vốn nóng nảy liền ngắt lời xe đạp. Nó cất cao giọng khàn, cốt để xe đạp và ô tô cùng nghe thấy: “Các người nghĩ tôi sung sướng lắm sao? Là phương tiện giao thông ai chẳng phải chuyên chở mang vác. Như tôi đây được thiết kế chở đến hai người, nhưng người ta chồng lên tôi gấp đôi số đó, khiến mỗi lần lăn bánh tôi phải gồng mình rít lên hồng hộc. Các người nghĩ xe máy sinh ra để chở các cặp tình nhân dạo phố ư? Sai bét. Bằng chứng là rất nhiều khi, để kiếm sống, người ta không ngần ngại vắt qua tấm yên mềm của tôi cả một con lợn cạo trắng toát, nước đỏ rớt xuống làm hoen ố, hôi tanh tấm thân đã từng sáng đẹp của tôi. Xe đạp bị chằng buộc nhiều đồ ư? Xin hãy một lần quan sát xe máy ông chủ buôn gà để thấy không chỉ than bùn mà là cả một lồng sắt ba tầng như cũi nhốt hàng trăm

con gà sống, ngất ngưởng như trái núi di động xuyên đêm, xuyên tĩnh, tránh xa các trạm thu thuế và kiểm dịch, bất kể đường sá xa xôi đến mấy, gập ghềnh đến mấy. Mọi người thấy tôi trong hình hài bóng bảy ư? Ngày trước là thế. Còn bây giờ, tôi thường xuyên bị bỏ bẩn hàng tháng trời. Bụi bặm, bùn đất sét lại ở bánh xe, gầm xe sau những chuyến dài cùng ông chủ lặn lội kiếm sống tứ phương. Vì sao thế? Vì người ta đã có ô tô. Thói đời “có mới, nới cũ” mà, chắc anh ô tô biết rõ. Ây là chưa kể mối lo sứt đầu mẻ trán mỗi khi bị cậu chủ trẻ tuổi lôi xềnh xệch, nhảy phốc lên yên, rồ máy, tăng ga, rú còi inh ỏi, lao như điên trên đường. Đã không dưới một lần, cậu ta quệt tôi vào thân cây bên đường khiến xe bị bay mất phần mặt nạ, tốc yếm, vẹo sườn, còn cậu ta thì vào bệnh viện bó bột. Xe đạp chẳng phải là thứ để người ta đua tốc độ. Ô tô thì được bao bọc kín trong vỏ cứng, lại có ghế mềm cùng điều hoà nhiệt độ và hệ thống phanh siêu an toàn, có va đập cũng

chẳng hề chi. Có ai hiểu cho nỗi khổ này của xe máy tôi? Bây giờ xin nói chuyện xăng xe. Xin hỏi, trên đời có thứ máy nào tự chạy được? Nhưng xe máy ăn xăng là để giúp ông chủ lên đường kiếm tiền nuôi sống cả nhà, thậm chí tậu cả ô tô. Nghĩa là xe máy ăn xăng dể sinh lời cho người. Còn thứ xe khác ăn xăng gấp ba bốn lần, nổ máy cốt giúp người ta rong chơi cho có vẻ giàu sang, được là khách VIP. Vậy thử hỏi xe nào có ích hơn?”.

Nói đến đây, xe máy chợt ngừng lại như nhận ra sự quá lời của mình sẽ làm ảnh hưởng đến tình bằng hữu của họ nhà xe. Liền lúc đó có tiếng Ồm Ồm phát ra từ ô tô: “Đừng có tinh tướng! Cả xe đạp, xe máy đều hiểu những lời cảnh báo đó nhằm vào ai. Chúng bực dọc, nhưng không dám cãi lại, vì ô tô là anh cả trong họ nhà xe. Bằng lí lẽ và dẫn chứng của người từng trải, ô tô phân tích thiệt hơn. Theo ô tô thì quan niệm kẻ sinh ra đầu tiên có ích nhất là một cách đánh giá sai lầm. Ngày nay, người ta không dựa trên tuổi của đồ vật để tính chất lượng mà dựa vào chính thực lực của nó đem lại ích lợi gì cho con người. Xe đạp có thể chở gạo, nhưng là bao gạo nhỏ vài ba chục kí. Xe máy chở gà chỉ đến đôi tạ là hết sức. Nhưng việc chuyên chở gạo, gà đến hàng tấn trong thời gian nhanh nhất trên quãng đường dài nhất, đảm bảo an toàn nhất thì không xe đạp, xe máy nào đáp ứng nổi. Ô tô cho rằng khi con người bỏ thói quen làm ăn nhỏ để chuyển sang cách làm ăn lớn thì phương tiện chuyên chở ắt phải là cơ giới có tải trọng lớn mới sinh lời cao. Khi dã thu lời cao thì việc trang trải xăng xe không còn là gánh nặng. Ây là nói về xe tải vận chuyển hàng hoá. Còn nói về xe hơi du lịch mà ta quen gọi là xe con được thiết kế phù hợp với việc chở người thì sang trọng, tiện nghi, an toàn là những tiêu chuẩn bắt buộc. Người tử tế không ai khinh sang trọng, chẳng ai coi thường đồng tiền làm ra. Cả nhà, từ già đến trẻ ngả người trên ghế nệm mút ta-xi có máy điều hoà, mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu mà chĩ phải chi trả ngang với tiền xe ôm trên quãng đường ấy, đó chẳng phải là sang trọng, là sinh lời ư? Không có nguyên thủ quốc gia nào đi xe đạp hoặc ngồi xe máy đến hội nghị quốc tế để giải quyết những vấn đề chính trị, kinh tế, văn hoá toàn cầu. Ai bảo việc ấy không sinh lời? Thường dân cả nám làm lụng, có dịp đi thăm quan du lịch nơi danh lam thắng cảnh là chọn xe du lịch hạng sang để hợp đồng. Ai bảo việc ấy không sinh lời? Trong đời sống hiện đại, có cái lợi nhìn thấy, có lợi không nhìn thấy. Đó là lợi ích tinh thần. Đấy là biểu hiện của văn minh văn hoá. Mà đã là giá trị văn hoá thì không tính được bằng tiền.

Ô tô muốn lập luận một hồi nữa cho bõ tức. Nhưng trước thái độ câm lặng của bọn xe đàn em, nó đành ngừng lời sau một câu châm chọc: “Nói với kẻ nông cạn cũng bằng nước đổ đầu vịt mà thôi!”. Không ngờ, câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa. Tiếng xòe xòe của xe đạp cất lên song ca cùng giọng khàn khàn của xe máy cho thấy chúng đang về hùa với nhau trong cuộc bảo vệ địa vị của mình. Tình hình này đã dồn ô tô vào thế bí. Nó chỉ có thể chống trả bằng những tiếng thở dài giễu cợt: “Thế á? Thật à?” sau mỗi câu bọn xe đàn em kể lể công đức của mình.

Tôi biết rằng cuộc tranh ngôi tài đức giữa bọn xe khó mà chấm dứt nếu không có trọng tài. Nhưng phân xử việc này thế nào cho ổn thoả thì chính tôi cũng chưa nghĩ ra. Còn nếu cần một lời khuyên nhủ thân tình thì tôi sẽ nói với bọn xe nhà tôi rằng: dù gì, chúng cũng là con cháu họ nhà xe; dù gì chúng vẫn ở chung một mái nhà; và diều đáng để chúng thân thiện vổi nhau là không ai trong gia đình tôi để chúng đơn độc, coi thường hoặc bỏ rơi chúng.

326
82
Quỳnh Anh Đỗ
20/11/2017 18:53:39

Gió mùa dông bắc tràn về, hàng cây sau nhà tôi xào xạc. Ngồi bên khung cửa sổ học bài, tôi cảm thấy đói bụng. Tôi xuống bếp làm gói mì tôm ăn cho ấm. Đang ăn, tôi bỗng nghe thấy tiếng xì xào ở dưới gara để xe. Tôi cứ nghĩ là trộm. Lấy hết lòng can đảm để đi xuống, tôi bước nhẹ nhàng, rón rén không gây ra tiếng động. Xuống đến nhà xe, tôi thấy xe đạp, xe máy, ô tô đang nói chuyện với nhau. Tôi vừa bất ngờ, vừa tò mò nên nấp dưới chân cầu thang nghe ngóng và đã nghe cuộc nói chuyện kì lạ này.

Đầu tiên, bác xe đạp dõng dạc lên tiếng:

- Tôi ra đời đầu tiên, trước anh xe máy, cậu ô tô. So tuổi đời, tôi thuộc diện “lão làng” với các anh đấy nhé! Tôi không gây ô nhiễm, không tốn tiền, nhiên liệu, lại dễ đi chỉ cần ngồi lên đạp hai que đan, thế là ung dung đi đâu cũng được, từ những ngõ ngách nhỏ đến những con đường lớn, đâu đâu tôi cũng đến được nhé. Đi xe đạp chầm chậm qua những con phô" đã bồi đắp thêm cảm hứng lãng mạn cho biết bao tâm hồn thi sĩ. Đi xe đạp thì mới có cảm hứng để viết lên bao áng văn thơ. Trong âm nhạc còn có bài hát Xe đạp ơi, chứ có thấy bài hát “Xe máy ơi!” đâu. Đừng tưởng tốc độ tôi chậm hơn các anh mà tôi không có mặt trong các giải đua xe đâu nhé. Giải đua xe đạp có từ rất lâu đời, trước cả giải đua mô tô và ô tô cơ đấy. Tôi có bao nhiêu là tiện ích. Đâu như anh xe máy, vừa tốn nhiên liệu, ô nhiễm, lại hay gây ra tai nạn. Điều đó đủ thấy tôi gắn bó với con người đến thế nào.

Nghe đến đây, xe máy bực tức tranh luận:

- Đó là so về tuổi đời đúng là chúng tôi thua kém bác. Nhưng về tốc độ, tôi đây đi nhanh hơn bác xe đạp nhiều. Hơn thế nữa, trên chiếc xe tay ga với chiếc váy dài thướt tha, trông bà chủ của chúng ta đẹp và sang trọng lên mấy phần. Cứ thử tưởng tượng xem bà chủ đi xe đạp mà mặc váy thì vất vả đến nhường nào. Tuy tốc độ nhanh lướt cùng tia chớp như vậy mà chỗ ở của tôi lại không tốn diện tích để phù hợp tình hình chật chội của nhà cửa hiện nay. Đâu phải như cậu ô tô. Cậu ta đòi hỏi chỗ ở rộng rãi, sang trọng. Đường lớn, nhà to, tiền nuôi lại tốn kém. Từ ngày đưa cậu ta về nhà mình, tôi thấy ông chủ thêm cau có, lo lắng.

Ô tô nghe vậy lớn tiếng không chịu thua lời:

- Các anh thử xem ai được bằng như tôi. Tôi đây lúc nào cũng sạch sẽ, bóng lộn, lại đẳng cấp, sang trọng, lịch sự. Hơn thế nữa, thử hỏi bây giờ đi từ Hà Nội về các tỉnh lân cận thì ngoài tôi ra ai chở được ông bà chủ đi. Chẳng nhẽ lúc đó ông bà chủ lại đạp xe đạp cho đến mấy ngày mới đến nơi à? Đi ô tô, thích nhất là “nắng chẳng đến mặt, mưa chẳng tới đầu”, nhất là vào ngày đông giá rét như thế này, đi ô tô ấm áp còn gì bằng. Các cậu thử xem, mỗi khi ông chủ được tôi chở ra ngoài đường, mọi người nhìn ông chủ với ánh mắt kính trọng làm ông chủ vui hơn. Ông chủ tự hào về tôi lắm đó. Hiện nay, tôi được sản xuất hàng loạt. Nào là ô tô mui trần, Camry, Civic,... Đẹp ơi là đẹp! Giá trị của tôi theo đó mà nâng tầm lên. Ớ nước ngoài, tôi là bạn của mỗi nhà. Ô tô thông dụng hơn xe đạp và xe máy. Các anh không biết thì thôi.

Xe đạp đuối lí cố cãi:

- Các anh cứ chê tôi chậm chạp nhưng bây giờ người ta sản xuất ra xe đạp điện rồi đấy. Làm sao mà chậm được nữa.

Xe đạp bấm chuông leng keng, xe máy rồ ga còn ô tô thì xì khói chẳng ai chịu ai. Ai cũng bảo vệ ý kiến của mình và bảo mình có ích nhiều nhất.

Cuộc tranh cãi căng thẳng, tôi vội chạy ra, phân bua:

- Thôi! Các anh đừng cãi nhau nữa! Ai cũng có lí cả. Bác xe đạp thì không gây ô nhiễm, không tốn nguyên liệu, lạng lách dễ, nhưng chạy chậm, trời mưa thì bẩn, ướt. Anh xe máy về tốc độ nhanh hơn bác xe đạp, không tốn diện tích ở, phù hợp vởi cuộc sống hiện nay. Nhưng nuôi anh xe máy lại tốn nhiên liệu, khói bụi anh thải ra còn gây ô nhiễm. Đặc biệt, số tai nạn xe máy những năm gần đây tăng lên đáng kể. Còn anh ô tô thì tạo nên đẳng cấp, sang trọng, lịch sự cho người đi. Hơn nữa, anh ô tô là chuyên gia về chạy đường dài. Tuy nhiên, anh chưa thật sự phù hợp với dường xá Việt Nam, chỗ để thật khó khăn và chi phí tốn kém. Tất cả đều có ưu điểm và nhược điểm nhưng đều có ích cho con người. Dù là xe đạp, xe máy hay ô tô, con người đều cần cả, chỉ có điều là sử dụng phù hợp với từng hoàn cảnh thôi. Từ bây giờ, các anh hãy sống hoà hợp, đừng tị nạnh, tranh cãi nhau nữa nhé! Mỗi người hãy làm tốt công việc riêng của mình.

79
109
NoName.116294
30/11/2017 20:59:50
hay lắm
77
118
NoName.116874
01/12/2017 19:33:26
Bài văn cuối hay nhất . Tiếp theo đến bài văn số 1 bài đầu tiên bài thứ hai tệ . Người ta bảo lả em sẽ dàn xếp non thì mình lại để chúng tự giải quyết là thế nào???????????????????
39
78
Uyên_S2_suk, bts
01/12/2017 19:59:44
A y ay h ay hay cũng đc bình thường ba cái chọn cái nào cũng đc
67
56
Nhi
06/12/2017 17:44:54
bài cuối hay cực kì luôn
82
71
Henry_heree
11/12/2017 19:35:13

Một đêm, đang mơ màng ngủ bỗng tôi nghe thấy tiếng động từ phía nhà xe. Tiếng động mỗi lúc một lớn dần. Tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy rạ, tôi lặng lẽ bước xuống giường. Đứng ngoài cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy ba anh xe đạp, xe máy, ô tô đang cãi nhau, so bì hơn thua rất kịch liệt.

Khu nhà nỏ bé phía sau là nơi cư trú của mấy chiếc xe nhà tôi, xe máy cũ của bố, xe đạp đi học của tôi. Đã mấy năm nay chúng luôn sống với nhau rất hoà thuận. Niềm vui hay nỗi buồn đều chia sẻ và giúp đỡ nhau. Nhưng từ khi chiếc ô tô mới về ở chung thì giữa các xe xuất hiện mâu thuẫn. Chúng ngấm ngầm chê bai nhau, so bì thiệt hơn qua từng việc nhỏ. Tôi biết điều đó nhưng không nghĩ rằng chúng lại cãi nhau kịch liệt đến vậy. Dường như bao nhiêu khó chịu trong lòng được chúng bộc bạch hết. Đêm nay, tôi mới tận mắt chứng kiến chúng cãi nhaụ. Ba xe, xe nào cũng cho ý kiến của mình đúng, đang cố tranh luận phản bác ý kiến nhau.

Đầu tiên là chiếc ô tô: “Các anh làm sao so bì được với tôi. Tôi hiện đại nhất, đẹp nhất và có nhiều tác dụng nhất. Tôi có đầy đủ tiện nghi trong người như một căn nhà di động, nào ti vi, đài phát thanh, máy điều hoà… Gia đình ông chủ lại có bốn người, đi đâu chơi mà dùng tôi thì tiện lợi quá rồi. Các anh liệu có làm được như thế không?”. Ô tô nói với giọng đầy kiêu hãnh, tự hào. Nghe vậy, xe máy liền lên tiếng: Dù anh có hiện đại đến đâu thì cũng không thể tiện lợi bằng tôi được. Tôi tuy không sang trọng như anh nhưng tôi chạy rất nhanh, những chỗ đông người hay ùn tắc anh chịu chết nhưng tôi vẫn có thể vượt qua dễ dàng. Anh cồng kềnh đi đâu cũng chiếm nhiều diện tích. Còn tôi, khiêm tốn và giản dị nên được mọi người sử dụng nhiều hơn. Mà bây giờ họ hàng nhà tôi được sản xuất ngày càng đa dạng, chất lượng cũng tốt hơn với nhiều kiểu dáng, màu sắc, không thua kém gì anh đâu nhé. Quan trọng, tôi đã gắn bó với ông chủ nhà suốt bao năm nay. Trải qua bao vất vả của những ngày nắng gắt, mưa giông tôi đều tận tình phục vụ ông chủ. Từ ngày chưa có anh, gia đình nhà chủ đều rất quí tôi, coi tôi là số một. Đã nhiều năm rồi nên tôi mới cũ đi và xấu xí như thế này đây. Chắc ông chủ không còn yêu tôi nữa…”. Nói đến đây, xe máy bật khóc nức nở. Có lẽ nó đang xúc động lắm khi nhớ về một thời đã xa. Không biết lúc này ô tô suy nghĩ gì. Im lặng một lát, cuối cùng, chiếc xe đạp cũ của tôi mới nhỏ nhẹ lên tiếng: “Các anh ai cũng cho mình đúng,mình tiện lợi nhất, tốt nhất nhưng không ai biết rằng trong chúng ta xe đạp tôi là người có mặt sớm nhất. Từ lâu lắm rồi, tôi được con người sáng tạo ra thay thế cho nhiều phương tiện khác. Lúc đó, ai có một chiếc xe đạp để đi thì thật hạnh phuc. Tôi gọn nhẹ nhất, đi lại dễ dàng, còn giúp con người tập thể dục khi sử dụng tôi nữa. Mà các anh ai cũng cần phải có “thức ăn” mới chịu chạy, nếu không thì đành đứng xó. Còn tôi, chẳng cần xăng dầu vẫn bon bon. Tôi cũng là người gắn bó lâu nhất với gia đình chủ, từ ngày họ còn khó khăn. Tôi cùng ông chủ đi làm, cùng ông đưa đón cậu chủ mỗi ngày, cùng bà chủ đi chợ hay đi đâu xa…. Cứ thế đã bao năm rồi…” Mỗi xe, xe nào cũng đưa ra những lí lẽ rất thuyết phục. Nhưng cả ba xe không ai chịu ai vẫn khăng khăng cho rằng mình tốt nhất, được gia đình chủ yêu nhất và xứng đáng là người được sử dụng nhều nhất.

Loading...

Chúng mải mê cãi cọ mà không biết tôi đứng nghe từ bao giờ. Tôi bước vào khi chúng vẫn còn tranh luận. Nhìn thấy tôi, chúng ngạc nhiên, sửng sốt. Nhìn một lượt những chiếc xe trong gia đình, tôi thấy những điều chúng nói đều có lí. Nhũng chiếc xe này đã giúp gia đình tôi thật nhiều. Không chỉ vậy, chúng còn gắn bó cùng gia đình tôi với bao kỉ niệm từ thuở còn khó khăn. Tôi lại gần từng chiếc xe, vỗ về và âu yếm chúng. Chúng nằm yên ngoan ngoãn dõi theo tôi. “Các bạn xe ạ! Tôi đã nghe hết những điều các bạn nói. Ai cũng có ý kiến của mình và đều đúng cả. Các anh đều có ích với gia đình tôi. Thử hỏi, nếu thiếu các bạn thì không chỉ gia đình tôi mà bao nhiêu gia đình khác sẽ thế nào. Vì thế, các anh hãy bình tĩnh lại và lắng nghe nhau nói xem sao. Các anh sẽ hiểu nhau và thông cảm với nhau hơn đấy. Từ nay, gia đình tôi sẽ sử dụng đều tất cả các anh. Khi có dịp đi đâu xa, cả nhà tôi nhờ anh ô tô nhé. Còn anh xe máy, anh vẫn ngày ngày giúp bố đến cơ quan, anh xe đạp giúp tôi đến trường. Như thế ai cũng có việc riêng và vẫn phát huy được những chức năng của mình. Các anh hãy nhớ, không ai là người thừa cả và cũng không ai hơn thua ai vì mỗi người đều có sức mạnh riêng của mình… Những chiếc xe im lặng gật gù vẻ tán đồng. Chúng nhìn nhau thân thiện như để giảng hoà…

Cuộc cãi vã giữa những chiếc xe kết thúc từ đó. Ai cũng chăm chỉ làm công việc của mình. Chúng lại sống vui vẻ, hoà thuận bên nhau. Và cũng từ đó, để thể hiện lòng biết ơn với những người bạn nhỏ, gia đình tôi luôn chú ý giữ gìn và chăm sóc chúng tốt hơn.

42
152
NoName.137529
12/12/2017 21:52:01
Mình nghĩ rằng bạn đăng hỏi bài này học rất dở.
Mình lên đây tham khảo mà thấy sao có nhieu ban ngu quá
Cái gì cũng hỏi
41
41
Lan anh
20/12/2017 07:44:47
Hay 
50
17
vũ thị vân anh
20/11/2018 13:47:30
hay nhưng dài quá
53
24
cut
09/12/2018 19:21:48
Bạn Nguyễn Quang Hải chép mạng. Mình thấy bài đó 1 lần rồi!!!!
46
15
NoName.377183
09/12/2018 20:39:08
Cái này mà chép thì mỏi tay lắm.
14
9
NoName.625474
01/12/2019 19:42:41
hay
10
9
rili
12/12/2019 22:01:02
BÀI LÀM CỦA CÁC BẠN RẤT HAY ,DIỄN CẢM TÔI RẤT THÍCH BÀI VIẾT CỦA CÁC BẠN .MONG CÁC BẠN TIẾP TỤC PHÁT HUY

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư