Đối với mỗi con người , mỗi một kỉ niệm luôn cho ta những cảm xúc da dạng : vui , buồn , suy tư , hạnh phúc . Mỗi một kỉ niệm như là một thước phim đánh dấu lại chặng đường của cuộc sống, là một dấu ấn khó phai trong tâm trí của mỗi cong người . Trong cuộc đời này có biết bao nhiêu là những kỉ niệm khó quên nhưng có lẽ kỉ niệm mà tôi nhớ nhất vẫn là kỉ niệm lần khai trường đâu ftieen của tôi . Đó là ngày đánh dấu một sử khởi đầu cho con đường học vấn của tôi . Tuy giờ tôi đã tôi đã đã sắp trở thành một cô học trò lớp 8 nhưng thời gian không thể nào xóa nhòa đi ngày hôm ấy . Cái ngày mà tôi chập chững những bước đi , theo mẹ đến trường
Trời hôm ấy sao lại đẹp đến thế , lá vàng rơi rợp cả một khung trời cao trong xanh , những tầng mây tản nhẹ như những dòng suy nghĩ của tôi đang lướt qua Đây chính là không khí và thời tiết quen thuộc của một ngày tựu trường. Mẹ dắt tôi đến trường, lúc ấy, tuy còn nhỏ nhưng tôi cũng đã rất hiểu chuyện và biết suy nghĩ hơn hẳn những bạn cùng trang lứa chính vì thế mà ngày hôm ấy những cảm xúc âu lo hồi hộp cứ thế dồn dập , sự hào hứng cũng như lo lắng tạo nên một dòng tâm trạng đến khó hiểu biết bao ! Trên quãng đường đi , tôi ôm sau lưng mẹ cảm nhận được hơi ấm từ nguời mẹ truyền sang cơ thể và tâm trí mình
Mẹ khẽ nhẹ nhàng nói với tôi " ngày hôm nay là ngày khai trường của con , con sẽ có thêm rất nhiều bạn mới , con được học chữ , được biết thêm nhiều thứ bổ ích " Lúc đó trong tôi có gì đó rất hồi hộp , lo âu hơn .
Mãi lo lắng trong dòng tâm trạng ấy , không biết tôi đã đến trường lúc nào rồi nữa ,
Đứng trước trường , trước vẻ kinh ngạc , ngôi trường rộng lớn , với tiếng cười đùa của biết bao học sinh , nhưng họ thật xa lạ với tôi , tôi rụt rè nấp sau lưng mẹ Có lẽ, mẹ cùng biết được tôi đang lo lắng nên đã nhẹ nhàng vỗ lưng tôi và biểu: “Đừng lo, con gái của mẹ, có mẹ ở đây với con”. Sau đó, mẹ nắm chặt tay tôi và dẫn tôi vào trường. Nhờ có lời động viên của mẹ, tôi bắt đầu cảm thấy an tâm hơn và tò mò về cái ngôi trường này hơn.
Mẹ dắt tôi đến trước cửa lớp và xếp hàng. Trước cửa lớp đã có rất nhiều các bạn nhỏ và phụ huynh đi cùng. Mỗi bạn dường như có một tâm trạng khác nhau. Có bạn cười đùa ríu rít với bố mẹ, thậm chí là chọc ghẹo cả những bạn xung quanh. Nhưng, cũng có những bạn rụt rè, chỉ nép sau lưng bộ mẹ mình, rồi đưa đôi mắt tò mò của mình ra nhìn xung quanh. Thậm chí, có những bạn thì mếu máo không chịu tiến đến lớp. Lúc ấy, tôi cũng hơi lo lắng, nhưng vì mẹ luôn nắm chắt tay tôi nên tôi cũng không sợ lắm.
Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Chào các phụ huynh và các con, cô là cô giáo chủ nhiệm năm nay của lớp 1C. Cô đọc tên đến bạn nào thì bạn đó bước vào lớp nhé”. Sau đó, từng người được đọc tên và phụ huynh dắt các bạn vào lớp. Khi mẹ dắt tôi vào chỗ ngồi và chuẩn bị đi ra thì tôi bỗng cảm thấy sợ. Tôi liền níu lấy áo mẹ. Mẹ liền an ủi tôi và bảo :”Ngoan, con ở lại đây học. Tan học mẹ sẽ đón con”. Cô giáo bước đến chỗ tôi và bảo: “Đừng lo, con ở đây với cô và chơi với các bạn nhé. Khi học về mẹ của con sẽ đón con”. Giọng cô nhẹ nhàng khiến tôi cảm thấy an lòng. Đắn đo một xíu, tôi cũng thả tay để mẹ ra về.
Cô giáo bắt đầu an ủi, động viên các bạn nhỏ vừa rời phụ huynh của mình. Cô không đi thẳng vào bài học, mà ân cần trò chuyện với cả lớp. Cô khiến cả lớp cảm thấy rất tất an tâm. Cũng từ giây phút ấy, tôi bỗng nhiên hết sợ hẳn. Và tôi ngoan ngoan nghe cô giảng bài.
Những cảm xúc của buổi đến trường đầu tiên thật đặc biệt và đáng nhớ. Có lẽ, mai sau, những cảm xúc và kỉ niệm này vẫn sẽ mãi đọng trong lòng tôi. Và đây sẽ mãi là kỉ niệm đẹp trong lòng tôi. Nó sẽ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ khi nhớ lại.