Qua đoạn văn ta thấy anh thanh niên là một anh chàng cơi mở ,dễ gần. Ở vùng sa sôi hẻo lánh ấy tuy chỉ có 1 mình nhưng anh không thấy vậy,Anh yêu công việc và có những suy nghĩ đúng đắn và sâu sắc về công việc của mình Anh nhận ra lao động, cống hiến giúp anh trưởng thành và đẹp hơn: “khi cháu làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được?”. Tuy công việc của anh có khó khăn gian khổ là thế nhưng nó như 1 phần của anh không thể thiếu được nó là sự sống, là sinh thể gắn bó mật thiết với mình bởi anh ý thức công việc lặng thầm của mình có ích cho cuộc sống và nó là sợi dây gắn kết anh với mọi người.Và dù ở vùng núi cao hiểm trở nhưng anh luôn có 1 ngưòi bạn là bác lái xe luôn quan tâm tới anh, anh nói với bác họa sĩ già về những gì mình nghĩ cởi mở, chân thật , gần gũi như những người thân, những người bạn đã quen biết từ lâu .Qua những lời nó chân thành ấy, nhà văn muốn ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn đáng quý của anh thanh niên làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu trên đỉnh Yên Sơn của Sa Pa. Đó cũng là vẻ đẹp của những cán bộ khoa học trẻ tuổi trong công cuộc xây dựng chủ nghĩa xa hội trên đất nước ta.