“Muốn sang thì bắt cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy ”
Câu ca dao ấy cứ đọng mãi vào lòng em, không thể nào phai. Tuy em là học sinh mới của trường, còn bỡ ngỡ, e thẹn. Nhưng sau khi được học, được gần gũi với bạn bè, thầy cô, em như cảm nhận được một bàn tay nào đó dang rộng ra để chào đón em .
Thầy cô ơi ! Thầy cô là người mà chúng em kính trọng, yêu quí nhất. Mọi người thường nói: “ Trong trời đất, chẳng có gì so sánh nỗi bằng tình thương của cha mẹ đối với con cái”. Nhưng em còn có thể khẳng định một điều: “ Chẳng có thứ gì so sánh bằng công dạy dỗ của thầy cô đối với học trò”. Đối với em, thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai . Từng cử chỉ, hành động của Thầy- Cô đều làm cho em nhớ mãi . Làm sao có thể quên được những lời nói, tình thương của thầy cô dành cho em.
Ôi! Cứ mỗi lần nhìn vào mái tóc đã bạc của Thầy làm em lo quá ! Thầy cô ơi! Thầy cô đừng rời xa ngôi trường này, ở lại để dạy dỗ chúng em. Cả đời làm nghề giáo Thầy- Cô đã dành trọn cho chúng em, chúng em biết lấy gì đền đáp cho công lao to lớn ấy .
Thầy cô thức thâu đêm soạn bài để ngày mai đến lớp dạy chúng em. Dưới ánh đèn khuya, bàn tay gầy gầy, xương xương cầm bút viết từng chữ xinh xắn trên trang giấy trắng. Kiến thức của em ngày càng sâu rộng là nhờ công lao của thầy cô . Chúng em biết, vì tương lai tươi sáng của chúng em, vì muốn đất nước ngày càng tươi đẹp hơn, Thầy cô đã dâng hiến cuộc đời, tuổi thanh xuân của mình. Khi em rời xa mái trường thì còn lâu lắm cơ! Nhưng lúc em nghĩ đến cảm giác khi phải xa trường, xa thầy cô, xa bạn bè thì em không thể nào chịu đựng nỗi.
Sắp đến ngày Nhà giáo Việt Nam, em đã thức thâu đêm bày tỏ nỗi lòng đến thầy cô. Em chúc thầy cô mãi mãi sống khỏe, luôn luôn đến trường dạy chúng em. Còn riêng em, em mong thời gian quay chậm lại để cho em không bao giờ phải chia xa thầy cô và các bạn, tình cảm ấy sẽ luôn luôn ở trong lòng em mãi mãi .
Thầy cô ơi ! Chúng em yêu Thầy- Cô và mãi mãi sẽ không bao giờ quên được thầy cô , người Mẹ, người Cha thứ hai của em .