Nếu được quay ngược thời gian, tôi sẽ chẳng ngần ngại mà quay trở về lúc đó - cái khoảnh khắc mà tôi chẳng bao giờ quên được - lúc ông ngoại tôi qua đời. Ngày hôm đó, tôi đang thư thản ngồi duỗi người trên chiếc ghế sofa mềm mại. Thật thoải mái làm sao! Mùa đông mà được nằm dài như vầy thì thật là vui! Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, tôi quay lại nhìn, chỉ thấy mẹ tôi mặt đỏ ửng lên vì gió lạnh đang thở hổn hển đứng trước cửa. Mẹ vẫy tay gọi tôi lại. Tôi chạy ra đỡ mẹ, mái tóc rối vì gió của mẹ chạm vào tay tôi, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Mẹ tôi nói :
- Con mau chạy ra hiệu thuốc mua hộ mẹ lọ thuốc hạ huyết áp nhanh đi con!! Nhanh lên con! Nếu không nhanh thì ông ngoại con không ổn mất!
Tôi cầm tiền rồi nghe lời mẹ chạy qua hiệu thuốc. Đi đến trước cửa một cửa hàng sách, tôi thấy một tấm poster quảng cáo sách mới ( tôi quên khuấy mất việc mẹ giao ) tôi nán lại một lát, rồi sau đó tôi liền bước vào trong. Oa!! Nhiều sách quá đi! Tôi lượn qua vài kệ sách, đọc lướt qua cuốn sách yêu thích. Đột nhiên, tôi nhớ ra là tôi còn phải đi mua thuốc cho mẹ. Tôi chạy như bay ra khỏi hiệu sách rồi thẳng một mạch tới hiệu thuốc. Trong lòng tôi bỗng dấy lên sự bất an, tôi cắm đầu chạy về nhà. Đến nơi, tôi chạy thẳng vào phòng ông, tôi thấy mẹ tôi đang gục đầu vào giường khóc nấc lên. Tôi nhìn lên giường, chỉ thấy ông tôi đang cứng đờ nằm đó. Tôi bước đến bên đầu giường, tay tôi nắm lấy tay ông, lạnh ngắt. Tôi đờ người ra, ông tôi...đi rồi! Tôi như người mất hồn, tôi ngã gục xuống, nước mắt lăn dài trên má. Tôi hối hận rồi! Tôi thật là vô tâm quá đi! Giá như tôi không la cà, mua thuốc về kịp thì có lẽ ông tôi đã sống. Tôi hối lỗi, tôi kể lại mọi chuyện cho mẹ tôi mọi chuyện. Mẹ tôi ôm tôi, mẹ nói trong làn nước mắt :
- Không phải lỗi của con đâu! Con có mua được thuốc thì cũng chẳng kịp được...Ông đã đi từ lúc con vừa bước ra khỏi nhà rồi!