Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một đoạn văn có chủ đề về tình mẫu tử thiêng liêng trong có sử dụng độc thoại nội tâm và miêu tả nội tâm

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
2.282
6
0
trần lan
06/12/2016 01:54:22
Trẻ con ai cũng có một lần nông nổi và tôi cũng thế. Một trong những lần đó, tôi đã làm mẹ buồn, mẹ rất buồn. Tôi cũng ân hận về việc đó lắm. Đó là một lần tôi đi chơi không xin phép mẹ, khi tôi về mẹ đã quát tôi. Tôi giận lắm, quay lưng bỏ đi chơi tiếp. Tôi vừa chạy ra khỏi nhà một chút thì trời đổ mưa to. Mẹ gọi với theo. Tôi không nghe, cũng mặc những tiếng gọi đó. Tôi lao vào mưa. Những cơn mưa mát lạnh làm tôi thật sảng khoái, tôi thỏa thích vui đùa trong đó. Nhưng chẳng lâu sau, cơn mưa thấm dần vào tôi, nó thấm dần vào mọi ngõ ngách trên người tôi, tôi rét run lên từng trận. Xa xa, trong màn mưa mờ ảo, tôi thấy bóng dáng ai đó quen thuộc. Đó là mẹ. Mẹ đến đón tôi. Mẹ đến đón tôi. Hàm răng tôi run lên cầm cập, không nói thành lời. Mẹ cởi chiếc áo mưa của mẹ mặc cho tôi. Mẹ bế tôi lên xe. Tôi nghĩ chắc mẹ cũng lạnh lắm, gió càng lúc càng thổi mạnh. Ngồi trên chiếc xe trên con đường về, tôi tự nhủ: " con xin lỗi mẹ, con xin lỗi mẹ rất nhiều, con sai rồi ạ". Trái tim tôi cứ như nghẹn lại, co thắt không thể nào phát ra, tâm trí tôi thì quá mông lung. Tôi về đến nhà, tôi lên cơn sốt rồi những chuyện sau đó tôi cũng chả nhớ gi nưa. Khi tỉnh dậy tôi chỉ thấy mình đã nằm trên giường trong chiếc chăn ấm áp rồi. Từ lần đó, tôi không bao giờ để mẹ buồn vì tôi nữa. Tôi đã cảm nhận rõ tình cảm mà mẹ dành cho tôi. Chỉ có thứ tình cảm đó, mới sinh ra tình yêu mãnh liệt mẹ dành cho tôi. Và bây giờ, tôi vẫn thường hay nhắc trong lòng: " con yêu mẹ, con yêu mẹ rất nhiều".

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nga
08/04/2021 21:04:50

Đêm, từng đêm, mẹ đến ôm tôi vào lòng cho dù tôi chẳng còn bé nữa. Không khác gì thời thơ ấu, mẹ cuối xuống vuốt mái tóc và hôn lên trán tôi. Tôi không biết tự khi nào những cử chỉ âu yếm của mẹ bắt đầu khiến tôi thấy bực bội. Cũng đôi tay mẹ vuốt ve nhưng nó khiến tôi có cảm giác thô ráp nơi làn da non nớt của mình. Rồi một đêm nọ, tôi đã đẩy mẹ ra và phụng phịu:

-          Đừng mà mẹ! Tay mẹ thô quá.

Mẹ lặng thinh, nhưng từ đó mẹ không bao giờ còn gần gũi, ôm ấp tôi bằng những cử chỉ quen thuộc nữa. Rất lâu sau đó tôi cảm thấy hối hận vì những lời nói của mình nhưng vì tự ái nên tôi không một lời xin lỗi mẹ.

Nhiều năm trôi qua, sự việc tối hôm đó vẫn luôn ám ảnh, thoắt ẩn, thoắt hiện trong tâm trí tôi. Nó khiến tôi mất đôi tay mẹ, mất nụ hôn chúc ngủ ngon của mẹ.

Lại bao năm nữa dần trôi, tôi không còn là một cô bé nữa. Bây giờ tôi đã đi trọ học ở một nơi rất xa mẹ. Mỗi đêm nhìn về phương trời quê hương, nơi có người mẹ thân yêu tôi thường khóc và tự nói với mẹ:

-          Mẹ ơi! Con phải biết nói làm sao để mẹ hiểu hết nỗi ân hận của con.

Người ta nói hồi ức về người mẹ bao giờ cũng tươi mát và sinh động. Ta càng xa tuổi thơ, hồi ức ấy càng trở nên gần gũi, dể hiểu và thân thiết. Với tôi, hồi ức buồn ấy sẽ là bài học trong cuộc đời. Mẹ có hiểu cho lòng con không? Xin mẹ hãy yên lòng nơi quê nhà mẹ nhé, con gái mẹ đã lớn khôn rồi. Con sẽ sống xứng đáng với tình mẹ.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×