Ngày tôi còn bé, khi ấy mới học lớp 8 tôi thường học dỡ môn ngoại ngữ. Mặc dù lòng rất thích được biết nói tiếng anh thế nhưng không hiểu sao chỉ được kha khá vào năm lớp 7 thôi, rồi bước sang năm lớp 8 tôi bị mất căn bản . Nên dù các môn học khác có khá , tôi vẫn luôn thấy có lỗi với thầy giáo bộ môn ngoại ngữ.
Mỗi lần tôi ghé vào nhà thầy để chơi đùa với con bé nhóc 2 tuổi của thầy .. thì tôi cứ thấy thầy thỉnh thoảng nhìn chăm chăm vào tôi và lúc thì nghiêm lúc thì cười nhết mép...rất khó hiểu. Tôi tự hỏi lòng " hổng biết ổng có nói cho ai nghe về "mức học" của mình không? Khổng biết thầy có nghĩ mình là đứa học không tốt nên không muốn cho mình vào chơi với con thầy không ". Bao nhiêu là cái sự lo lắng mỗi khi vào nhà mà có mặt thầy ở nhà .Nên tôi liều mạng một phen hỏi thầy :" Thầy ơi ! thầy có ghét em hông thầy vì e học môn thầy yếu lắm". Thầy nói trong nụ cười thật hiền dịu có chút dí dõm : "Thầy chỉ nghĩ thoáng rằng 2 chị em con học trái nhau Chị con ngày trước rất giỏi môn của thầy , còn con thì kém hơn chị nhiều " Sáng hôm sau tôi cố gắng học thật nhớ từ vựng để trả bài cho thầy, thầy biết tôi giở môn thầy nhưng thầy cứ nhắm tôi mãi và hay kêu tôi lên bản làm bài tuy vậy hôm nay tôi hí hửng lắm , khi tôi viết được rất nhiều từ. Thầy khen tôi có tiến bộ cho cả lớp nghe làm tôi khoái quá chừng . Rồi lúc trưa tôi tới nhà thầy chơi phụ thầy giữ em thầy kêu tôi vào nói thế rằng : " Nhóc nè, con mất căn bản nhiều, nên thầy sẽ kèm cho 1 tiếng , không tính thù lao đâu. Ngược lại em hứa là phải có tiến bộ và mạnh dạn phát biểu.con người tuy không phải ai cũng tất cả thông minh và hiểu biết hết tất cả các môn điều nhau, nhưng nếu con cố gắng thì cũng có thành quả tốt hơn hiện tại , cái chính là con đương quá tự ti , khép kín và nên dứt khoát , mạnh dạn thực hiện mọi điều con muốn , mà con cảm thấy điều đó không ảnh hưởng đến Sức khỏe , tình cảm , đạo đức của con với mọi người , thì con hãy mạnh dạn lên nhé ".