Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng cây xanh quanh ngày
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Êm êm nghe tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Đoạn thơ trên của nhà thơ Trần Đăng Khoa đã sử dụng nghệ thuật nhân hóa làm cho hình ảnh thơ thêm sống động, chứa chan bao ý nghĩa. Diễn tả những vật vô tri vô giác : tiếng thơ , trăng , ... được diễn tả y như con người , đã có thể làm những việc mà chỉ con người mới làm được . Ánh sáng lung linh của vầng trăng khuya lấp lánh trên mặt nước cũng ùa về trong kí ức. Những hàng dừa ven sông cũng rung chuyển. Hẳn không gian đần đìa ánh trăng ấy phải rất tĩnh lặng thì mới có thể nghe thấy được “tiếng thở” của vầng trăng làm lay động tàu dừa đang vươn mình đón gió.
NT điệp từ nghe => nghe được cả tuổi thơ vọng về đầy kỉ niệm.