Mong em thật hung dữ cũng hãy thật dịu dàng - Chương 9 (Soa Y)
Cáø Nhỏ | Chat Online | |
03/08/2019 20:53:25 | |
Văn học nước ngoài | Sưu tầm | Tp cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
150 lượt xem
- * Phượng nở (Văn học trong nước)
- * Cây tre trước ngõ (Văn học trong nước)
- * Mong em thật hung dữ cũng hãy thật dịu dàng - Chương 8 (Soa Y) (Văn học nước ngoài)
- * Mong em thật hung dữ cũng hãy thật dịu dàng - Chương 7 (Soa Y) (Văn học nước ngoài)
Nâng cao sắc điệu cuộc sống của bạn
Một vài người bạn khác lại muốn được thư giãn sau khoảng thời gian lập nghiệp đầy căng thẳng, mỗi lần đến một quốc gia du lịch, họ không hề đi linh tinh mà chỉ đến gần một ngôi chùa hoặc khu kiến trúc cổ nào đó ở lại vài ngày. Cho dù cuộc sống bên ngoài có vui vẻ, tràn đầy màu sắc tới đâu, họ cũng không bận tâm, chỉ muốn sống trong một không gian yên tĩnh, không suy nghĩ gì, không làm bất cứ điều gì, để cho tâm hồn và cơ thể của mình có thể hoàn toàn được nghỉ ngơi, thư giãn.
Tôi bất giác cảm thấy có cảm tình với những người này, "chất lượng cuộc sống" tuyệt đối không phải là thứ hư vô, hoàn toàn tự nhiên, mà nó là kết quả khi chúng ta chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng hoặc cuộc sống có ý định dẫn dắt chúng ta. Buông thả luôn đem lại niềm vui, nhưng là một niềm vui thấp kém. Chúng ta đều là những người có kinh nghiệm du lịch, nếu như không có mục tiêu đặc biệt, chỉ đi dạo loanh quanh trong thành phố, đương nhiên khoảng thời gian ấy rất thoải mái, nhưng khi nhớ lại sẽ cảm thấy rất vô vị, giống như một con ruồi đâm đầu bay lung tung khắp nơi, hoa mắt chóng mặt, những thứ có thể nhập tâm lại không nhiều, sẽ tạo ra cảm giác mệt mỏi. Nếu như bạn có một mục tiêu, có một tâm thái theo đuổi cái đẹp, cái thú vị đồng thời bỏ ra công sức tìm hiểu, nhất định sẽ có được sự trải nghiệm phong phú và khó quên.
Vậy mà nhiều người lại truyền đạt tới chúng tôi một quan niệm bằng nhiều hình thức: Hãy tiết chế tham vọng bản thân, đừng quan tâm tới danh lợi, sống một cuộc sống bình thường nhất là được rồi. Nếu như bạn là một con người không có năng lực, hài lòng với thực tại, vậy thì cứ sống vui vẻ trong sự bình thường đó đi. Tuy nhiên nếu bạn có mơ ước, có năng lực, có sức bền, vậy thì xin bạn hãy tôn trọng niềm tham vọng của bản thân trước, nuôi dưỡng nó hàng ngày, đặt "coi thường danh lợi", sang một bên, đợi tới khi nào đạt được tất cả những thứ mà mình muốn, tự nó sẽ tìm đến với bạn. Ở thời điểm bản thân bạn chẳng có thứ gì, mà lại nghĩ tới chuyện "coi thường danh lợi", bạn thật nực cười, lại càng không có tư cách.
Mới đây tôi có hai người bạn gần như đi Nhật Bản du lịch vào cùng một khoảng thời gian, những bức ảnh họ đăng lên mạng xã hội ngày hàng ngày bài thể hiện thế giới mà họ nhìn thấy. Điều trùng hợp là hầu như mỗi ngày hai người họ đều đăng bài lên mạng xã hội vào cùng một khoảng thời gian, vậy nên tin tức của họ lần lượt hiện lên trước mắt tôi. Nói sao nhỉ, tôi cảm nhận được Nhật Bản mà hai người họ nhìn thấy trong chuyến đi này là hoàn toàn khác biệt
Những thứ mà người bạn đầu tiên nhìn thấy chính là giao thông dưới lòng đất của Nhật Bản phát triển như thế nào, dáng ngồi của người phụ nữ Nhật ngày ngắn ra sao, sự khác biệt nhỏ giữa đồ ăn của McDonal's và KFC, rồi thái độ của các siêu thị lớn của Nhật Bản đối với du khách Trung Quốc ra sao. Hoạt động hàng ngày của cô ấy cũng gần như xoay quanh các viện bảo tàng, phòng triển lãm tranh và các điểm trình diễn ca nhạc. Tóm lại, bạn sẽ cảm nhận được chuyến đi lần này của cô ấy rất chất lượng, đã trải nghiệm được ít nhiều cuộc sống nơi đây.
Còn người bạn thứ hai của tôi thì mỗi ngày gần như chỉ đi dạo phố, những bức ảnh đăng lên hầu như là ảnh tự sướng, cả khuôn mặt chiếm hết bức ảnh, chẳng khác nào sống tại Trung Quốc. Có lẽ cô ấy cũng nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ và thú vị, thế nhưng cô ấy lại không cảm nhận được, càng không có khả năng khiến cho chuyến đi của mình đặc sắc hơn. Tuy cô ấy đang ở nước ngoài nhưng lại chẳng khác nào vẫn đang còn trong nước.
Sự khác biệt rõ rệt giữa họ khiến tôi phải lưu tâm dõi theo những tin tức liên quan của họ trong suốt chuyến đi Nhật Bản lần này, rồi đột nhiên tìm ra được một vài nguyên nhân: Người bạn đầu tiên của tôi trước khi đến Nhật Bản đã đọc rất nhiều sách vở, bài viết và cả băng hình có liên quan tới đất nước này, đồng thời viết ra được những dòng cảm nhận rất dài và có chiều sâu. Còn người bạn thứ hai của tôi chỉ luôn bày tỏ niềm háo hức được tới Nhật Bản, đồng thời hỏi xem có ai muốn nhờ mua hộ gì không.
Đương nhiên, mỗi người đã ra nước ngoài du lịch tự túc thì đều có thể đi chơi theo đúng mong muốn của mình, chúng ta chẳng có quyền gì bình luận hay phê phán gì họ cả. Chỉ có điều, qua trải nghiệm của hai người bạn này, tôi thầm nói với bản thân rằng: Thường ngày tôi cũng phải nâng cao chất lượng cuộc sống của bản thân, nếu không thời gian lâu dần mỗi lời nói hành động của bạn đều có thể thể hiện rõ được sự thiếu hiểu biết của bạn. Điều quan trọng hơn cả chính là cuộc sống với bạn mà nói là để phô diễn ra những hình ảnh tốt đẹp hơn, chứ không phải khiến bạn tiếc nuối.
Vài năm trước tôi vẫn luôn có cơ hội đi du lịch nước ngoài, thế nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn lần lữa. Tôi vốn không phải kiểu người trì hoãn, sở dĩ vẫn chưa thực hiện, là bởi vì tôi vẫn chưa quyết định được nên ra nước ngoài vào khoảng thời gian nào.
Tôi có một người bạn đam mê điện ảnh, mỗi lần ra nước ngoài, anh ấy lại tìm xem hầu hết những đoạn phim chiếu phong cảnh của quốc gia đó, sau đó ghi lại những địa điểm nổi bật, có tiếng để tham quan trong chuyến đi sắp tới.
Một vài người bạn khác lại muốn được thư giãn sau khoảng thời gian lập nghiệp đầy căng thẳng, mỗi lần đến một quốc gia du lịch, họ không hề đi linh tinh mà chỉ đến gần một ngôi chùa hoặc khu kiến trúc cổ nào đó ở lại vài ngày. Cho dù cuộc sống bên ngoài có vui vẻ, tràn đầy màu sắc tới đâu, họ cũng không bận tâm, chỉ muốn sống trong một không gian yên tĩnh, không suy nghĩ gì, không làm bất cứ điều gì, để cho tâm hồn và cơ thể của mình có thể hoàn toàn được nghỉ ngơi, thư giãn.
Lại có những người bạn đam mê ẩm thực, mỗi lần trước khi tới thăm quan một quốc gia nào đấy, họ liền liệt kê hết thảy những món ngon, bao gồm cả địa chỉ và thời gian mở cửa của những quán ăn đó.
Tôi bất giác cảm thấy có cảm tình với những người này, "chất lượng cuộc sống" tuyệt đối không phải là thứ hư vô, hoàn toàn tự nhiên, mà nó là kết quả khi chúng ta chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng hoặc cuộc sống có ý định dẫn dắt chúng ta. Buông thả luôn đem lại niềm vui, nhưng là một niềm vui thấp kém. Chúng ta đều là những người có kinh nghiệm du lịch, nếu như không có mục tiêu đặc biệt, chỉ đi dạo loanh quanh trong thành phố, đương nhiên khoảng thời gian ấy rất thoải mái, nhưng khi nhớ lại sẽ cảm thấy rất vô vị, giống như một con ruồi đâm đầu bay lung tung khắp nơi, hoa mắt chóng mặt, những thứ có thể nhập tâm lại không nhiều, sẽ tạo ra cảm giác mệt mỏi. Nếu như bạn có một mục tiêu, có một tâm thái theo đuổi cái đẹp, cái thú vị đồng thời bỏ ra công sức tìm hiểu, nhất định sẽ có được sự trải nghiệm phong phú và khó quên.
Sắc điệu cuộc sống tạo ra chất lượng cuộc sống, thử nhìn xem chất lượng cuộc sống của bạn ở "âm điệu" nào rồi. Với những người cả đời sống trên một đường thẳng, chẳng có chút thách thức nao, đương nhiên sẽ không biết tìm kiếm những phong cảnh tươi đẹp hơn. Còn những người có yêu cầu cao về sắc điệu cuộc sống thì giống như đang đi leo núi, mỗi khi bước thêm một bậc họ lại muốn bước thêm một bậc nữa. Cảnh sắc nhân sinh cũng vì sự thay đổi của độ cao mà càng lúc càng thêm đặc sắc.
Muốn tạo ra sắc điệu cuộc sống thì phải biết khắc chế, cũng phải đặt ra những yêu cầu cho bản thân. Ví như những việc đơn giản nhất như ăn uống, tuy tôi không cho rằng đồ ăn của Nhật, của Tây là cao cấp, thế nhưng đặc điểm chung của chúng chính là số lượng ít, chất lượng cao. Tôi có thể tưởng tượng một con người hàng ngày ăn lẩu, thịt nướng lại rất chú ý đến sức khỏe. Nếu như có thể, hãy hướng bản thân thử theo cách đầu tiên, thử những đồ ăn số lượng ít, chất lượng cao không những có thể ảnh hưởng tới khẩu vị của bạn mà còn có thể tạo ra cho bạn một tâm lý rằng: đồ ăn cũng giống như cuộc sống, quan trọng không phải là nhiều, mà là vừa đủ. Nếu như có thể tìm được giây phút thanh tịnh trong những ồn ã, xốc nổi, thì chẳng còn gì tốt hơn.
Lại lấy ví dụ như trong những việc đọc sách hay xem phim, đừng cho rằng chỉ cần như vậy là đủ, bạn phải khiến cho bản thân có năng lực có thể tìm được những tác phẩm chất lượng trong đầy rẫy những cuốn sách và bộ phim tệ hại. Được như vậy bạn sẽ nâng cao được rất nhiều kỹ năng cho bản thân. Một người đọc tiểu thuyết ngôn tình hay xem phim hài trong một thời gian dài, tâm trí họ gần như luôn hướng về mảng đó, cho dù bạn bỏ ra bao nhiêu thời gian và sức lực để thay đổi. Các tiền bối thường hay dặn dò chúng tôi rằng, hãy chịu khó đọc nhiều đầu sách bài dài tập "khó nhằn", xem nhiều những bộ phim mà xem một lần chẳng thể hiểu nổi những kiểu tác phẩm "càng nếm lại càng có mùi vị" đó thực sự sẽ khiến bạn có được tầm nhìn và tâm hồn sâu sắc.
Nâng cao sắc điệu cuộc sống chẳng có quan hệ quá lớn với việc bạn có bao nhiêu của cải vật chất, cho nên mới có những lời chế giễu dành cho những kẻ hợm hĩnh, những kẻ giàu xổi. Điều vô cùng quan trọng trong quá trình trưởng thành chính là chất lượng cuộc sống của bạn có thể được nâng cao, đồng thời cũng phát triển không ngừng dưới khả năng quản lý của bản thân. Chúng ta không thể nào xử lý cuộc sống một cách tùy tiện, càng không thể phụ đi thiện chí của cuộc sống, cần phải thật lòng cảm nhận và tận hưởng.
Người trẻ tuổi đừng coi thường danh lợi, hãy nuôi dưỡng tham vọng của bản thân trước.
Thời đại hiện nay là thời đại càng lúc càng vật chất hóa, nhưng không phải tham vọng con người cũng vì thế mà tỉ lệ thuận theo. Khoảng cách giữa tham vọng và vật chất chính là một trong những tiêu chuẩn đánh giá chất lượng cuộc sống của con người cao hay thấp.
Tôi rất thích hai chữ "tham vọng", tôi cảm thấy trong nó có cả một nội lực tiềm tàng, rực cháy, pha lẫn sự bồng bột của tuổi trẻ, ngang ngạnh đầy sức sống. Nó chính là nguồn năng lượng cuộc sống, chỉ cần giữ được lượng vừa đủ, mới có thể tạo đủ động lực, để chúng ta vươn ra xa trên đường đời. Tôi thích tất cả mọi thứ hừng hực khí thế, bao gồm cả tham vọng, cho dù đó là sự tham vọng có thể thiêu đốt con người.
Vậy mà nhiều người lại truyền đạt tới chúng tôi một quan niệm bằng nhiều hình thức: Hãy tiết chế tham vọng bản thân, đừng quan tâm tới danh lợi, sống một cuộc sống bình thường nhất là được rồi. Nếu như bạn là một con người không có năng lực, hài lòng với thực tại, vậy thì cứ sống vui vẻ trong sự bình thường đó đi. Tuy nhiên nếu bạn có mơ ước, có năng lực, có sức bền, vậy thì xin bạn hãy tôn trọng niềm tham vọng của bản thân trước, nuôi dưỡng nó hàng ngày, đặt "coi thường danh lợi", sang một bên, đợi tới khi nào đạt được tất cả những thứ mà mình muốn, tự nó sẽ tìm đến với bạn. Ở thời điểm bản thân bạn chẳng có thứ gì, mà lại nghĩ tới chuyện "coi thường danh lợi", bạn thật nực cười, lại càng không có tư cách.
Có nữ sinh viên học đại học năm ba nói với tôi rằng, cô ấy coi thường tất cả những người nghĩ ra mọi cách để giành lấy học bổng, cảm giác họ chẳng khác nào chó săn mồi, tâm cơ trùng trùng, chắc chắn sau này không có tiền đồ tươi sáng. Sau đó, tôi lại hỏi cô ấy: "Vậy em không giành học bổng thì thường làm những gì ở trường?" Cô ấy đáp lại đầy an phận: "Em lên lớp học, đi dạo phố, gặp gỡ bạn bè, đây mới chính là cuộc sống đại học lý tưởng. Nếu như khi còn học đại học, trẻ tuổi thế này mà trong đầu lúc nào cũng nghĩ tới việc làm quan chức, kiếm nhiều tiền, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Em còn giống như một sinh viên không?"
Thực ra tôi rất muốn nói với cô nữ sinh viên đó rằng: Đợi tới khi bước ra khỏi cổng trường đại học, cô sẽ nhận ra rằng, người có tiền đồ nhất lại chính là những người thời còn đi học biết ra ngoài kiếm tiền hay mỗi năm đều cố gắng giành lấy học bổng. Không phải tôi muốn khuyến khích mọi người làm như vậy, mà muốn nói rằng những người đó có một thói quen đối diện với tham vọng bản thân, đối mặt với danh lợi, tiền bạc, hoặc giả rèn luyện tinh thần từng bước một, luôn có một sự thôi thúc khiến họ như muốn nhào về phía trước.
Người trẻ tuổi không cần thiết phải che giấu tham vọng của bản thân, muốn có tiền thì tự đi kiếm, muốn mua đồ đắt tiền thì kiếm tiền để mua, muốn sống ở các thành phố lớn thì mua vé tàu, không sống nổi thì dù phải lang thang đầu đường xó chợ cũng quyết không quay đầu.
Tôi vẫn thường nói đây là một thời đại thiếu đi tham vọng, ai ai cũng ngưỡng mộ cuộc sống vật chất sáng loáng đủ đầy, nhưng rất ít người có tham vọng. Tôi vẫn quan niệm rằng muốn phán đoán một con người có tham vọng hay không, có thể dùng một cách rất trực quan chính là bạn có thể cảm nhận được hoóc môn trong người lúc nào cũng tràn trề. Một người có tham vọng lúc nào cũng hừng hực khí thế, giống như chẳng bao giờ cạn kiệt sức lực vậy, nếu không tiêu hao bớt năng lực họ sẽ cực kỳ thì khó chịu
Tác phẩm mới nhất:
- Kỉ niệm với 1 người thân (Văn học trong nước)
- Bốn mùa trong vườn (Văn học trong nước)
- Tặng cô (Hoàng Phương Linh) (Văn học trong nước)
- Miền trung anh dũng (Dương Tùng Lâm) (Văn học trong nước)
- Mai xa trường - Thời học sinh bước qua (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Lời dặn (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Suy Ngẫm (Lê Vũ Anh) (Văn học trong nước)
- Bạch Tuyết (Văn học trong nước)
- Lớp em (Đào Gia Như) (Văn học trong nước)
- Đồng quê tôi (Văn học trong nước)
- Xem tất cả tác phẩm >>
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Tags: Mong em thật hung dữ cũng hãy thật dịu dàng - Chương 9 (Soa Y),Mong em thật hung dữ cũng hãy thật dịu dàng - Chương 9,Soa Y
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!