LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Tặng Vương nhị thập tứ thị ngự Khế tứ thập vận (Đỗ Phủ)

98 lượt xem
Tặng Vương nhị thập tứ thị ngự Khế tứ thập vận

Vãng vãng tuy tương kiến,
Phiêu phiêu quĩ thử thân.
Bất quan khinh phất miện,
Câu thị tịch phong trần.
Nhất biệt Tinh kiều dạ,
Tam di Đẩu Bính xuân.
Tán vong phi Xích Bích,
Bôn tẩu vị Hoàng Cân.
Tử khứ hà tiêu sái,
Dư tàng dị ẩn luân.
Thư thành vô quá nhạn,
Y cố hữu huyền thuần.
Khủng cụ hành trang số,
Linh phinh ngoạ bệnh tần.
Hiểu oanh công bính lệ,
Thu nguyệt giải thương thần.
Hội diện ta lê hắc,
Hàm thê thoại khổ tân.
Tiếp Dư hoàn nhập Sở,
Vương Xán bất quy Tần.
Cẩm lý tàn đan táo,
Hoa khê đắc điếu luân.
Tiêu trung chỉ tự tích,
Vãn khởi sách thuỳ thân.
Phục trụ văn Chu sứ,
Thừa tra tự Hán thần.
Uyên hồng bất dị hiệp,
Long hổ vị nghi thuần.
Khách tắc quải quan chí,
Giao phi khuynh cái tân.
Do lai ý khí hợp,
Trực thủ tính tình chân.
Lãng tích đồng sinh tử,
Vô tâm sỉ tiện bần.
Ngẫu nhiên tồn giá dụ,
Hạnh các đối tùng quân.
Thô phạn y tha nhật,
Cùng sầu quái thử thần.
Nữ trưởng tài cát ổn,
Nam đại quyển thư quân.
Bằng khẩu giang như luyện,
Tàm nhai tuyết tự ngân.
Danh viên đương thuý nghiễn,
Dã trạo một thanh tần.
Lũ hỉ vương hầu trạch,
Thì yêu giang hải nhân.
Khiên tuỳ bất giác vãn,
Khoán khúc động di tuần.
Đãn sử chi lan tú,
Hà phiền đống vũ lân.
Sơn dương vô tục vật,
Trịnh dịch chính lưu tân.
Xuất nhập tịnh yên mã,
Quang huy thiêm tịch trân.
Trùng du Tiên Chủ miếu,
Cánh lịch Thiếu thành nhân.
Thạch Kính thông u phách,
Cầm Đài ẩn giáng thần.
Tống chung duy xí thổ,
Kết ái độc kinh trăn.
Trí tửu cao lâm hạ,
Quan kỳ tích thuỷ tân.
Khu khu cam luy nghiễn,
Sảo sảo tức lao cân.
Võng tụ niêm viên tức,
Tì phiền chử tế thuần.
Trường ca xao liễu anh,
Tiểu thuỵ bằng đằng luân.
Nông nguyệt tu tri khoá,
Điền gia cảm vong cần.
Phù sinh nan khử thực,
Lương hội tích thanh thần.
Liệt quốc binh qua ám,
Kim vương đức giáo thuần.
Yếu văn trừ nghiệt dũ,
Hưu tác hoạ kỳ lân.
Tẩy nhãn khán khinh bạc,
Hư hoài nhiệm khuất thân.
Mạc linh giao tất địa,
Vạn cổ trọng Lôi Trần.

 

Dịch nghĩa

Tuy rằng thường thường gặp nhau,
Nhưng tôi thấy ngượng vì thân mình lêu bêu.
Không phải liên quan tới việc coi nhẹ mũ với dây đeo ấn,
Mà chính vì tránh né gió bụi.
Từ cái đêm chia tay ở Tinh kiều đó,
Thế mà đã ba mùa xuân sao Quai Chén chuyển vần.
Tan nát chẳng phải là do trận Xích Bích,
Trốn chạy chỉ vì giặc Khăn Vàng.
Ông ra đi sao mà thanh thoát vậy,
Tôi ẩn náu dễ chìm trong quên lãng.
Thư viết xong nhưng nhạn chẳng ghé lại,
Áo vẫn giữ vẻ anh nhà quê.
Rất hoảng sợ qua mấy lần cuốn gói ra đi,
Vất vưởng bị bệnh hoài.
Chim oanh ban mai khéo làm rớt nước mắt,
Trăng thu làm giảm bớt lòng buồn.
Gặp mặt thấy ngượng vì đen đủi,
Nén đau xót khi nói đến nỗi vất vả của mình.
Tiếp Dư rồi cũng trở lại đất Sở,
Vương Xán đã không trở lại vùng Tần.
Tại làng Cẩm, lò luyện thuốc tắt ngúm,
Nơi khe Hoãn Hoa được thả cần câu.
Chỉ tự thương mình là mắc bệnh tiểu đường.
Sáng dậy biết lấy ai là người thân,
Gục dưới cột nghe viên sứ nhà Chu,
Lên bè giống như viên quan nhà Hán,
Chim uyên, chim thuần không dễ gì mà làm quen,
Rồng với hổ thì chưa được dạy cho thuần thục.
Khách khi tới tất đội mũ quan,
Đón tiếp không thể lại ngả lọng.
Nguyên do là vì ý khí hợp với nhau,
Hiểu rõ tấm lòng thành thật đối với nhau.
Lang bang cùng sống chết,
Không có ý tủi vì nghèo hèn.
Lúc nào cũng còn khoai với mía,
May mắn mà gặp được trúc cùng thông.
Y hệt ngày trước ăn cơm độn,
Thấy lạ là lúc này vẫn buồn đứt ruột.
Gái lớn rồi may áo khéo,
Trai nên người xếp sách gọn.
Miệng đập ngăn nước sông trông trắng như lụa,
Đường Tằm tuyết phủ như mạ bạc.
Khu vườn nổi tiếng ngay đỉnh núi biếc,
Mái chèo nơi quê lấp sau đám tần xanh.
Thường vui với nhà của các vương hầu,
Lại có lúc gặp người của sông bể.
Miệt mài không hay là trời đã muộn,
Khiến trong lòng cảm kích kéo dài đến mười ngày.
Nếu đã có được cỏ chi, hoa lan tươi tốt rồi,
Thì cần gì để ý đến phòng ốc bên cạnh.
Nơi nam núi không có cái thứ thô tục.
Quán họ Trịnh đúng là nơi đón khách.
Ra vào đều có ngựa đóng yên sẵn,
Rỡ ràng còn thêm chiếu quý.
Tới thăm lại miếu Tiên chủ,
Mà được biết cổng của Thiếu Thành.
Gương đá toát ra cái hồn lẩn quất,
Nơi gẩy đàn thoáng bóng môi son.
Chôn sau cùng thì cũng là đất bùn,
Gắn bó tình yêu nay chỉ thấy cỏ gai.
Bày rượu dưới cây cao trong rừng,
Coi đánh cờ bên bờ nước.
Cứ cắn răng mà chịu cảnh chân rộp da,
Dần dà để gân cốt bớt đau nhức.
Lưới dầy gom trọn cá diếc béo tròn,
Luộc rau rút nhỏ rễ dầy như tơ.
Ca vang gõ vào cái u nơi gốc liễu,
Chợp mắt dựa trên gối cỏ.
Tháng vào mùa cần theo đúng hạn,
Nhà nông nào dám lơ là.
Cuộc sống gửi này đâu có bỏ miếng ăn được,
Tiếc nhớ buổi sáng tốt đẹp được gặp gỡ nhau.
Nơi nơi chiến tranh còn mù trời,
Nhà vua ngày nay lấy đức dạy dỗ dân đã thuần.
Cần nghe trừ khử được lũ hung dữ,
Ngưng việc vẽ hình trong đài kỳ lân.
Rửa mắt để thấy rõ cái tính coi thường, khinh rẻ,
Để trống cõi lòng mà tiếp thu lấy điều giãi tỏ khúc nhôi.
Chớ ra lệnh ở cái nơi tình nghĩa gắn bó,
Ngàn đời phải coi nặng mối tương quan giữa Lôi Nghĩa, Trần Trọng.


(Năm 764)

Nguyên chú: "Vương Khế tự Tá Khanh, Kinh Triệu nhân" 王契字佐卿,京兆人 (Vương Khế tự Tá Khanh, người gốc kinh đô).

 

 

 

 

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư