Phụng tặng Nguỵ lục trượng hữu thiếu phủ chi Giao Quảng (Đỗ Phủ)

79 lượt xem

Phụng tặng Nguỵ lục trượng hữu thiếu phủ chi Giao Quảng

Hiền hào tán kinh luân,
Công thành không danh thuỳ.
Tử tôn bất chấn diệu,
Lịch đại giai hữu chi.
Trịnh công tứ diệp tôn,
Trường đại thường khổ ky.
Chúng trung kiến mao cốt,
Do thị kỳ lân nhi.
Thác lạc Trinh Quán sự,
Trí quân phác trực từ.
Gia thanh cái lục hợp,
Hành sắc hà kỳ vi.
Ngộ ngã Thương Ngô âm,
Hốt kinh hội diện hi.
Nghị luận hữu dư địa,
Công hầu lai vị trì.
Hư tứ hoàng kim quý,
Tự tiếu thanh vân kỳ.
Trường Khanh cửu bệnh khát,
Vũ Đế nguyên đồng thì.
Quý tử hắc điêu tệ,
Đắc vô thê tẩu khi.
Thượng vi chư hầu khách,
Độc khuất châu huyện ti.
Nam du viêm hải điến,
Hạo đãng tòng thử tì.
Cùng đồ trượng thần đạo,
Thế loạn khinh thổ nghi.
Giải phàm tuế vân mộ,
Khả dữ xuân phong quy.
Xuất nhập chu môn gia,
Hoa ốc khắc giao ly.
Ngọc thực á vương giả,
Nhạc trương du tử bi.
Thị tì diễm khuynh thành,
Tiêu ỷ khinh vụ phi.
Chưởng trung hổ phách chung,
Hành tửu song uy di.
Tân hoan kế minh chúc,
Lương đống tinh thần phi.
Lưỡng tình cố phấn hợp,
Chu bích tặng ư ti.
Thượng quý kiến can đảm,
Hạ quí bất tương nghi.
Tâm sự bài tả gián,
Khí hàm đạt sở vi.
Thố huy thiết như ý,
Mạc tị san hô chi.
Thuỷ kiên dật vạn hứng,
Chung thận tân chủ nghi.
Nhung mã ám thiên vũ,
Ô hô sinh biệt ly.

 

Dịch nghĩa

Một người hiền hào làm nhiều công việc như thế,
Thành công mà tên không được nói đến.
Con cháu không nối chí cha ông được,
Qua nhiều thời đều có như thế.
Bốn đời sau của ông được phong tước Trịnh quốc công,
Lớn lên đều đói khổ.
Trong đám đông thấy rõ dáng vóc,
Biết ngay đó là con nhà dòng dõi.
Ông mất trong năm Trinh Quán khi còn làm việc,
Giúp vua bằng những lời nói thẳng.
Tiếng tăm gia đình nổi lên trong sáu cõi,
Mà sao tăm hơi im lìm như thế.
Gặp tôi tại phía nam Thương Ngô,
Bỗng ngạc nhiên vì ít khi gặp.
Nghị luận có thừa bản lĩnh,
Chức tước đạt được cũng chưa muộn.
Chẳng để ý gì đến cái mà người đời ưa thích là vàng bạc,
Chỉ cười gằn mà hẹn cùng mây xanh.
Trường Khanh đã bị bệnh tiết niệu lâu rồi,
Kể ra là cùng thời với Hán Vũ Đế.
Người con trai út mặc áo cừu đen rách.
Nhưng không bị mụ vợ khinh khi.
Đáng ra là khách của các vua chư hầu,
Mà sao lại khuất bóng dưới châu huyện nhỏ như thế.
Đi về miền nam quê mùa có bể ấm,
Vì phóng túng nên từ khi đó bỏ chức.
Cùng dường nên chỉ trông vào mệnh trời,
Đời loạn coi thường điều kiện nơi sinh sống.
Giương buồm trong mây vào lúc cuối năm,
Lẽ ra có thể cùng với gió xuân đi về.
Ra vào cửa nhà quyền quý,
Phòng đẹp có khắc rồng rắn.
Ăn đồ ngon gần được như bậc vua chúa,
Bày nhạc ra chỉ làm kẻ xa nhà buồn.
Các cô hầu có sắc đẹp nghiêng thành,
Mặc lụa là mềm mại như mây mù.
Trong tay có nhạc khí bằng hổ phách,
Uốn éo đưa rượu mời khách.
Cuộc vui mới tiếp đốt thêm đuốc,
Trên xà nhà tưởng như có sao sa.
Hai bên sóng mắt đưa tình thấy rất hợp,
Ngọc xanh đỏ đem tặng là lúc này đây.
Kẻ trên, quý ở chỗ thấy gan mật,
Kẻ dưới, quý ở chỗ đừng có ngờ nhau.
Nỗi lòng được giãi tỏ,
Lúc vui chén đạt được điều muốn làm.
Lỡ vung thiết như ý,
Chớ tránh cành san hô.
Lúc đầu nên nén vạn cái khoái,
Cuối cùng nên theo phép tắc chủ - khách.
Loạn lạc làm mờ cả bầu trời,
Than ôi sống mà phải xa cách.

Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có tác phẩm văn học, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi tác phẩm
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!

Giải bài tập Flashcard Trò chơi Đố vui Khảo sát Trắc nghiệm Hình/chữ Quà tặng Hỏi đáp Giải bài tập

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×