LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết bài văn cảm nghĩ về người thầy( cô ) mà em yêu quý

Viết bài văn cảm nghĩ về người thầy( cô ) mà em yêu quý, cần gấp pls ( đừng chép mạng ạ) 
3 trả lời
Hỏi chi tiết
91
0
1
rén
10/01/2022 09:04:48
+5đ tặng

Khi con sinh ra, bố mẹ luôn muốn con sẽ trở thành một con người tốt, có ích cho xã hội. Theo năm tháng, con lớn dần lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Nhìn cuộc sống xung quanh, con luôn hỏi tại sao. Bố mẹ biết, đã đến lúc tìm cho con nơi có thể đưa ra câu trả lời: Bởi vì. Và bố mẹ đã yên tâm đặt trọn niềm tin vào mái trường tiểu học. Rồi dần dần con đưa ra những câu hỏi khó hơn, đã đến lúc con trở thành học sinh cấp hai. Và con đã gặp cô: Cô giáo Hoàng Phương Ngọc.

Ngày đầu tiên vào lớp sáu, con vẫn bỡ ngỡ, rụt rè như ngày đầu tiên con từng đi học vậy. Những ấn tượng đầu tiên của con về cô hẳn sẽ không bao giờ phai mờ. Cô giáo con là một người nhỏ bé nhưng nụ cười của cô luôn nổi bật giữa mọi người. Thấm thoắt hơn một năm trôi qua, cuối năm lớp sáu, khi con chỉ đạt danh hiệu học sinh tiên tiến, con đã khóc rất nhiều. Ớ lớp khác việc đó là bình thường nhưng ở một lớp chọn như lớp con thì quả là đáng xấu hổ. Cô đã an ủi con. Những lời nói của cô giúp con vượt qua mọi khó khăn trước mắt: “Con là một chiến sĩ dũng cảm trên chiến trường học tập dù con đã cố gắng nhưng vẫn thua vì con chưa hết mình. Con hãy đứng lên và làm lại từ đầu. Chưa bao giờ là quá muộn đâu con ạ!” Chao ôi! Những lời nói của cô có ý nghĩa với con xiết bao.

Rồi khi lên lớp bảy, con khám phá ra là con yêu văn học lắm. Cô là người thắp sáng cho con tình yêu ban đầu đó. Con là một nhà thám hiểm trên đường khám phá ra bản thân mình và cô là một tấm bản đồ giúp con tìm ra niềm say mê văn học trong bản thân mình. Cô là cầu nối dẫn dường con đến với văn học. Khi con buồn, cô ở bên, tâm sự, an ủi con. Lúc đó con mới thấy cô nhẹ nhàng, yêu thương học sinh biết nhường nào. Con biết cô buồn lắm chứ! Con ân hận vô cùng cô ạ! Nhưng cô không hề trách mắng con lần con đi thi học sinh giỏi mà không có giải. Lúc đó con như một người lạc đường tìm ra được lối thoát. Cô là ánh sáng và niềm tin nâng đỡ con. Con hỏi cô: “Tại sao cô không trách mắng con?”, cô chỉ cười và trao cho con tác phẩm Tha thứ mãi mãi. Con hiểu cô ạ! Ớ đời phải biết tha thứ cho người khác dù người đó có làm cho mình buồn thế nào! Đúng như Hoài Thanh đã nói: “Công dụng của văn chương là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha”. Nhờ cô, nhờ văn chương, con đã mở rộng tâm hồn và tha thứ cho người khác nhiều hơn. Văn chương quả có sức mạnh diệu kì, làm cho mọi người gần nhau hơn.

Năm nay, dù đã lên lớp bảy, dù đã lớn khôn, nhưng cũng có lúc con thấy mình cư xử như trẻ con. Con xin lỗi cô nhiều lắm. Cô chính là bác Bơ-men trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng. Cô đã dùng kiến thức và tình thương của mình để thắp sáng ước mơ cho chúng con. Mọi việc làm của cô đều xuất phát từ trái tim nhà giáo. Cô đã hi sinh nhiều và sự hi sinh ấy là tự nguyện, vô cùng thầm lặng. Từ ngày được học cô, con bước vào một thế giới mới, thế giới màu hồng tươi của ước mơ và màu xanh mát của kiến thức, màu đỏ thắm của tình thương, màu trắng tinh khôi của văn chương. Cô là một bà tiên trong truyện cổ tích hiện đại và cô đã giúp con tìm ra thế giới riêng của chính mình. Con cảm ơn cô rất nhiều.

Con sẽ ghi nhớ mãi hình ảnh đẹp đẽ của cô: một cô giáo mẫu mực, tận tuỵ với học sinh. Hơn thế nữa, cô còn là người dẫn đường chỉ lối, là ngọn đèn soi sáng tâm hồn chúng em. Cô hay nói với chúng em: Cô tung những viên sỏi, là các con. Các con hãy tạo ra những vòng tròn nước. Nhưng có một điều có lẽ cô không nghĩ đến: Chính cô đang giúp chúng con trở thành những người “tung viên sỏi vào hồ nước cuộc sống”. Cô đấy cô ạ. Cô là người đầu

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nguyen Dat
10/01/2022 09:06:04
+4đ tặng

Từ xưa đến nay ông cha ta thường có câu “Không thầy đố mày làm nên” cho thấy được tầm quan trọng của một người thầy giáo. Ngoài bố mẹ luôn bên cạnh chăm sóc, dạy dỗ chúng ta thì những người thầy, cô giáo chính là những người cha mẹ thứ hai dìu dắt, dạy cho ta những điều hay lẽ, hành trang những kiến thức trước khi bước vào đời.Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời.Đó là thầy dạy văn

 Thầy luôn dạy bằng chữ tâm.thầy giảng chỗ nào lop tôi hiểu chỗ đấy. Thầy giáo của tôi chỉ cao khoảng tầm 1m65. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Lúc mới vào học buổi 2 do ko học bài nên bị thầy mắng,(tôi rất tức) nhưng sau 1 thời gian thì tôi thấy thầy là 1 người hiền hậu nhưng cũng nghiêm túc.Bạn nào không làm bài tập hay làm việc riêng trong lớp, thì thầy sẽ nghiêm túc nhắc nhở, hoặc phạt lên bảng làm bài tập thật nhiều cho đến khi ngoan ngoãn mới thôi. Mỗi khi có học sinh nào hỏi bài, thì thầy đều sẽ chỉ dạy tận tình, bất kể là trong giờ học, giờ ra chơi, hay cuối tuần.Nhờ thầy mà bây giờ chúng tôi mới thành công vào chú văn an và trở thành một con người tốt.

Lớp chúng tôi ai cũng quý thầy.Luôn mong thầy dạy chúng tôi nhưng cấp 1 vẫn chỉ là cấp 1.Tuy được học cùng thầy nhưng vào những lúc rảnh dỗi thì tôi cùng mấy đứa bạn học cấp 1 đến thăm nhà thầy.

0
0
Nguyễn Ngọc Mai
10/01/2022 09:13:36
+3đ tặng

Từ bao giờ, những câu hát du dương cứ ngân vang mãi trong lòng tôi, đó là những câu hát về người thầy, người cô vẫn “lặng lẽ đi về sớm khuya, từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy”. Đúng thế, những con người vĩ đại đã hi sinh, đã cống hiến để khi tóc thầy bạc chúng em vẫn còn xanh, khi tóc thầy bạc trắng, chúng ta đã khôn lớn rồi, chính thanh xuân của họ đã nuôi dưỡng thanh xuân nhỏ bé của ta, và giúp nó trở nên ý nghĩa gấp bội phần.

Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn, còn chúng ta là những khách đi đò. Nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, trong những bài học cuộc sống dạy ta sau mỗi lần vấp ngã, trong những yên vui có khi lớn lao có khi bình dị luôn có bóng dáng người lái đò nhỏ bé thiêng liêng. Họ tạc vào núi sông những tên tuổi làm rạng danh non sông. Họ đã cống hiến và hy sinh hết mình cho tương lai của dân tộc, vì sự nghiệp chung một cách nhiệt thành và máu lửa nhất. phải chăng vì vậy mà có câu hát cứ mãi bồi hồi “trái tim em đỏ rực như hoa phượng thắm”.

Người cha, người mẹ có công ơn sinh thành dưỡng dục, và người thầy sẽ là người khuất sau bước đi của ta, đồng hành và cung cấp cho ta những kho tri thức quý báu để chinh phục những ngọn núi của cuộc đời. Đến trường, ta đâu chỉ được học những kiến thức về văn hóa, xã hội mà đó trong từng lời giảng thấm trong câu chữ là tấm lòng của người giáo viên nhân dân mong gửi gắm cho ta những bài học làm người sâu sắc để ta trưởng thành. Có ai qua sông mà không bao giờ phải nhờ đò, có ai lớn lên mà không qua những lời giảng của thầy cô. Những đêm ngày “giáo án gối đầu giường” ấy luôn nung nấu và cũng chỉ bồn chồn một tâm niệm làm sao cho chúng ta cập bến thành công, cho xứng với công cha nghĩa mẹ, với hy vọng của dân tộc. Họ đến và đi thầm lặng, họ yêu và thương chúng ta vô điều kiện, họ chỉ đơn giản là những người làm vườn, cặm cụi vun trồng, bón, xới để ta là những mầm xanh được phát triển khỏe mạnh ra hoa kết trái tốt lành.

Chúng ta là những người được dìu dắt, bảo ban yêu thương và nâng đỡ, hơn ai hết chúng ta cần thấm nhuần truyền thống uống nước nhớ nguồn, tôn sư trọng đạo của dân tộc để có thể phát triển bền vững, không quên đi cội nguồn, gốc rễ của mình. Trong dòng đời vội vàng tấp nập, đôi lúc cần sống chậm lại để chiêm nghiệm về những người đồng hành xung quanh, đừng chỉ biết lao đi như những con thiêu thân mà quên đi những giá trị vĩnh hằng đang tồn tại, quên đi những người thiêng liêng cho ta một nền tảng vững chãi, tuyệt vời.

Thầy cô, thiêng liêng và ý nghĩa hơn cả hai tiếng ấy, đó là tình yêu, là sự biết ơn và kính trọng. Đó là bông hoa cứ mãi ngát hương, cứ mãi tỏa sáng với cái tâm và cái tài của mình.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư