Quê hương em là một bản làng ở trên núi. Tuy không hiện đại và tiện nghi như ở thành phố, nhưng ở đây lại có khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Đặc biệt là vào các buổi chiều mùa hè. Những buổi chiều mùa hè ở quê em không nóng bức như ở thành phố, vì nơi đây có rất nhiều cây xanh cao lớn, phủ những bóng mát xuống con đường. Trong không khí, mùi ngai ngái của đất, của lá cây mục, của cây xanh, hoa dại, quyện vào những cơn gió trong lành của chốn rừng cây. Hít một hơi thật sâu, cảm giác thư giãn, thoải mái đến lạ. Đi dạo một vòng trên những triền đồi, em ngắm nhìn khung cảnh núi rừng với những thân cây cao lớn, những loài hoa cỏ mới lạ. Tất cả đắm mình dưới ánh nắng buổi chiều tà, vàng rực. Phía xa, từng đàn chim vội vàng vỗ cánh để về tổ. Lúc này, khi đã lên phía trên đỉnh đồi, nhìn xuống phía dưới, xen lẫn trong những tán lá, là các mái nhà với ống khói nghi ngút. Từng mảng khói bay lên, trộn lẫn vào sương, vào ráng mây chiều tà tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ. Thỉnh thoảng, vang lên tiếng lích rích của những chú chim, tiếng kêu ri ri của những chú dế nhỏ. Góp vui chung với tiếng rì rào của lá rừng, tạo nên bản giao hưởng kì diệu của thiên nhiên. Cứ thế, em thả lỏng, hòa mình vào thiên nhiên tuyệt vời. Và rồi, trời sẩm tối. Ông Mặt Trời đã lặn dần xuống vách núi, khắp nơi như giăng một màn sương mỏng. Em cũng rảo bước vội để trở về nhà cho kịp giờ cơm tối.