Vầng trăng quê dịu mát lấp ló sau lũy tre làng. Nó phóng khoáng ban phát cho đất trời một màu vàng rực rỡ, lung linh và tinh khiết nhất của mình. Để rồi nguồn sáng dịu mát ấy còn vương mãi trong buổi tối thứ bảy – một buổi sinh hoạt cuối tuần giản dị, đầm ấm không khí gia đình.
Ánh sáng của trăng, ánh sáng của ngọn đèn nêon đan xen, hòa quyện lẫn nhau càng làm rạng rờ thêm bao khuôn mặt của những người thân trong gia đình. Tối thứ bảy thường là tối đông vui nhất trong gia đình sau một tuần lễ làm việc mệt nhọc. Chỉ có tối thứ bảy mọi người mới có đủ thời gian để nhìn lại công việc tuần qua, để quây quần bên nhau, trò chuyện trong sự rảnh rang không vướng bận. Thứ bảy tuần này mọi người đều thấy như vui hơn. Ai nấy đều ánh lên cái nhìn hạnh phúc, mà có lẽ vui mừng sung sướng nhất là bé Diệp. Bởi tuần này bé đạt được năm điểm 10 và cô giáo khen. Hôm nay bé bỗng ngoan ngoãn lạ, ai sai gì cũng đi, cũng làm. Chẳng còn vẻ mặt bướng bỉnh hay cãi chị nữa. Thấy bé ngoan vậy, chẳng ai nỡ sai gì, mọi người đều nhìn bé với một ánh mắt trìu mến. Niềm vui của bé bây giờ đã trở thành niềm vui của cả gia đình.
Một cơn gió bất chợt thoáng qua, mang theo cái lành lạnh của không khí đêm, bưng chén trà nóng trên tay, bỗng thấy ấm áp lạ. Mình vẫn còn thua em, nhưng điểm 10 đối với mình thật khó khăn, phải cố gắng lên, thua em thì xấu quá.
Bất chợt bé Cún (tên thường gọi ở nhà của Diệp) từ nãy giờ ngồi im trong lòng mẹ mới cất tiếng hỏi:
– Mẹ ơi! Thế Cún làm gì nào?
– Ồ! Bây giờ Cún hát một bài cho bà, bố mẹ và hai chị nghe đi! Mẹ âu yếm trả lời.
Rất tự nhiên, Cún đứng dậy, bắt đầu cái giọng “vịt đực”: “Con cò bé bé, nó đậu cành tre…”.
Ôi! Thật là… Cả nhà buồn cười nhưng phải cố nén vì sợ bé xấu hổ lại “nhè” thì tội. Hát xong bé lại múa, mấy điệu múa “học lỏm” trong chương trĩnh “Bông hoa nhỏ”.Múa mà tay bé cứ ngượng ngịu, có lúc cứng đơ như que củi. Khi hết, bé muốn mọi người khen nên cứ lặp đi lặp lại bài hát “con cò bé bé…”.Đến bây giờ mọi người không nhịn được cười, vừa vỗ tay vừa cười rất to. Hình như đến bây giờ bé mới bắt đầu hiểu ra, ngượng quá nó gục đầu vào lòng mẹ nũng nịu “ứ… ừ…”.
Bố bưng chén trà, uống một ngụm nhỏ để thưởng thức hương vị sen mới. Cún nũng nịu đòi bố chơi bi với nó. Bà được bầu làm trọng tài với một trăm phần trăm số phiếu. Cuộc chơi bắt đầu. Cún hí hửng cầm viên bi “xông vào cuộc”.Bé cười giòn tan khi thắng cuộc, tiếng cười của bé hồn nhiên trong trẻo lan tỏa khắp căn nhà, tiếng cười của bé làm cho căn nhà ấm áp hơn lên. Kể ra thì bé cũng chơi hay đáo để (vì bé được bố giúp đỡ). Bây giờ đến lượt mẹ chơi với bé. Bên mẹ “bắt đầu phản công’’.Bé bị thua, nó có vẻ ức, miệng cứ lẩm bẩm, nhưng khóc làm sao được. Không thắng được bằng sức thì bé thắng bằng mẹo. Còn “mẹo”đó như thế nào thì “phải bí mật quân sự”.Bà làm trọng tài nhưng chẳng thấy gì cả, như thế là bé điềm nhiên “phá lưới”.
Ngoài kia, ánh trăng đã lên cao, chiếu sáng những khoảng tối trong đêm, cả một không gian bát ngát trăng sao. Lòng bỗng vui sướng lâng lâng! Chỉ một buổi tối đơn sơ mà tôi cứ thấy nhớ nhớ… thương thương,… thấy mình như được chắp cánh.