Nhà chị Phượng chỉ cách nhà em một con hẻm nhỏ. Hàng ngày, em thường sang chơi với chị và được chị cưng chiều lắm. Mồ côi mẹ từ tấm bé, chị thiếu đi tình thương bao la của một người mẹ. Bố chị ở vậy, nuôi chị cho đến bây giờ. Nãm nay, chị học lớp mười hai trường chuyên của tỉnh. Cả xóm em, aỉ cũng quí chị, thương chị. Bởi chị vừa đẹp cả người vừa đẹp cả nết. Đặc biệt ở chị có một điểm mà em rất kính phục. Đó là tình thương của chị dối với người già. Bà cụ Tứ ở cách nhà em một khoảnh vườn. Bà sống đơn độc một thân một mình trong căn nhà nhỏ, không con cái, cháu chắt. Nghe đâu trước đây cụ cũng có một gia đình hạnh phúc. Nhưng chiến tranh đã cướp mất ông lão và đứa con trai duy nhất của bà. Từ đó cho đến giờ, bà vẫn sống thui thủi một mình. Cảm thông với số phận đơn chiếc của bà cụ mà chị Phượng không ngày nào không đến thăm bà cụ. Mỗi lần đến với bà cụ, chị thường rủ em cùng đi. Chị giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, cơm cháo cho bà mỗi khi bà ốm. Không ruột rà máu mủ, không họ hàng thân thích, thế mà chị Phượng chăm bà, thương yêu bà như bà nội, bà ngoặi của mình, thật là quý. Còn với em, chị coi em như đứa em ruột. Có cái gì ngon, cái gì đẹp, chị cũng chia phần cho em, và rồi còn hướng dẫn thêm cho em học nữa. Bố mẹ em rất quý chị, coi chị như con gái của mình.