Nhân vật Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên là một biểu tượng của người nông dân nghèo khó nhưng mang nhiều vẻ đẹp tốt đẹp. Ông là một người nông dân nghèo, vợ mất sớm, con trai vì không đủ tiền cưới vợ nên đã bỏ đi làm đồn điền cao su, lão sống lủi thủi với con chó và chỉ có nó bầu bạn với lão hằng ngày. Tuy cái nghèo đói bủa vây, lão vẫn cố gắng duy trì rau cháo qua ngày, nhưng qua một trận ốm thập tử nhất sinh cuối cùng bần quá lão đã bán nó đi. Chứng kiến cảnh người ta bắt chó của mình đi và ánh mắt cầu cứu, van xin của Cậu Vàng, lão đã kể lại câu chuyện ấy với ông giáo bằng một tâm trạng vô cùng ăn năn, hối hận. Cuối cùng, sau khi gửi gắm mảnh vườn cho ông giáo, lão đã tìm đến cách ăn bả chó để tự tử, giống như cách lão đã lừa một con chó. Thật đáng thương cho một kiếp người. Một con người hiền lành, chất phác, giàu tình yêu thương lại có một cái kết vô cùng đáng thương. Nhân vật đã mang đến cho chúng ta nhiều cảm xúc vô cùng đặc biệt: sự cảm thông với một người nghèo khổ, tình yêu thương dành cho một người bất hạnh, sự nể phục dành cho một người cha yêu con, một người chủ yêu chó. Hình ảnh lão Hạc là đại diện cho người nông dân ở giai đoạn đó bị xã hội đẩy vào bước đường cùng, để giữ lại phẩm giá của mình họ đã phải tìm đến cái chết kết thúc một kiếp người đầy tội nghiệp. Không chỉ lão Hạc mà những nhân vật khác trong giai đoạn này cũng xứng đáng nhận được tình yêu thương của độc giả mọi thời kì.