Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết 1 bài văn kể lại câu truyện cô bé bán diêm giúp minh với

viết 1 bài văn kể lại câu truyện cô bé bán diêm





giúp minh với 
3 trả lời
Hỏi chi tiết
130
0
0
Avicii
13/02/2022 22:32:02
+5đ tặng
Trời đã tối, của số mọi nhà đều sảng rực ảnh đến và trong phố sực nức mùi ngồng quay. Giây phút đón giao thừa sắp
đến Vậy mà chúng tôi vẫn cùng cô bé tội nghiệp rong ruối qua từng con phố. Chúng tôi tự nhủ hãy nẩm yên, nắm yên và
cầu nguyện để tất cả chúng minh sẽ đi về nhà ai đấy. Chỉ có vậy và chỉ có vậy thôi, cô chú mới được về nhà để đón Tết
trong ám cúng.
Thế nhưng thật oải oặm thay. Đêm ba mươi, ai còn đi mua diệm làm chi nữa. Chờ này họ đã yên ón cả rội. Họ đang ngội
bên lồ sưới và chờ đến giờ phá cổ. Chúng tối biết vậy và cả cô chủ nhỏ tội nghiệp của chúng tôi cũng thế. Nhamg cô văn
cử đi, lang thang trong rét mướt và hy vọng. Niềm hy vọng ấy trong cái đêm nay thật quá nhỏ nhoi. Vậy mà nó chỉ chục
chờ để tan biến mất.
Trời đã về khuya. Và chúng tôi cảm thấy đôi bản tay của cô chủ đang cứng lại. Cô dừng lại và ngắm nghĩ về một điều gì
đó, Bỗng đột nhiên, cô rút một trong số chúng tôi rạ và quet sáng. Anh bạn của chúng tỗi bản lửa rất nhanh loảng qua rồi
biến đi trên nên than hồng rực. Chúng tôi không biết cỏ bé nghĩ gi nhung ánh mắt cổ bé rất vui và hình như miệng cô còn
ảnh lên cả một nụ cười thi phải,
Cô bẻ đuổi chân ra nhưng đo đân nhin que điểm vụt tắt. Cô lại bản thần và suy nghĩ hồi lâu. Chắc cô bé đang lo không
bán được điểm, về nhà sẽ bị cha chứi mắng
Thể
                                               iginl
   rol, manh mẽ hơn, cô lai quet hửa anh bạn thứ hai. Lửa lại cháy và sáng rực. Ánh mắt cô bé lại vui lên. Khuôn mặt
đỏ hồng rang rỡ. Nhung không đấy một phút sau, anh bạn tôi vụt tåt. Trước mặt cô bé chỉ còn là những bức tường lạnh
l8o, day đặc, tối tăm. Phố xá văn văng teo và lạnh buốt. Tuyết phủ trắng xóa, gió bắc vi vụ và máy người khách qua
đường quân áo ảm áp vội và đi đến nơi hò hẹn.
Cô chủ không còn nghĩ về cha. Có không còn sợ. Cô quạt thêm một que diêm nữa. Lần này cảm giác như anh bạn của
chúng tôi bốc chảy lẫu hơn. Niềm vui cũng dừng lại trên khuôn mặt của cô chủ tôi lâu hơn đôi chút. Không biết lúc này
cô bé đang nghĩ đến cái gi, đến cây thông Nô-en hay đến người bả yêu quý.
Cô bé lại quet thêm một que diễm nữa, Một ảnh sáng xanh tỏa ra xung quanh. Cô bé cười và reo lên hạnh phúc:
- Bả oi! Cho cháu đi với! Châu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mắt như lỏ sưởi, ngồng quay và cây thông Nô-en
ban nãy. Nhưng xin bà đứng bỏ cháu ở nơi đây. Trước khi bả về với Thượng để chí nhân, bà châu ta đã từng sung sướng
biết nhường nào. Dạo ấy bá từng chủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoẫn, châu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bá, bà
xin với Thượng để chí nhân cho châu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là cái ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô chủ nhỏ cũng biến mất luôn. Nhưmg
cô bắt đầu lôi ra tất cả chủng tôi và quet sáng. Dường như cô chủ của chúng tối đang muốn niu kéo một điều gì. Chúng
tôi nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Và chúng tôi nhận ra trên khuôn mặt kịa đang nở ra một nụ cười mẫn
nguyện. Một xó tưởóng bỏng vụt sáng lên nhưng cũng chỉ một phút sau nó lại trở vệ với cái tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đã
thắp lên những tia sáng cuối củng côn cô chủ của chúng tôi thi bổng nhiên gục xuống. Có lễ cô mệt quá. Cô đã không ăn
và không nghi suốt những ngày qua nên chắc bây giờ đang đói lả Chúng tôi thương cô chủ quá và cầu mong sao cho
đêm giao thừa qua thật là nhanh.
Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh nhợt.
Chúng tôi - những que diêm còn sót lại trong túi của cổ chủ đêm qua bổng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nử:
- Châu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thể này.
Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mỏ đoán và ngậm nghía cổ gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mim
năm giữa những bao diểm, trong đó có một bao đã đốt hết hẩn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay
bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cứu đang còn mới. Uông một cách khó khắn vài ngum
sửa, cô chủ đã mơ mảng tinh lại. Máy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tân mác
đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lồ sưởi.
- Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói.
Người phụ nữ nhanh nhảu đáp:
- Không có gi đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tất cả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đậy ta cũng có
một cô châu gái nhưmg Thượng để chí nhân đã rước nó đi. Chờ ta gặp cháu đầu phải chăng là Thượng để thưong ta mà
trả cho ta đứa cháu Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu châu muốn, cháu có thể ở đây với ta làm bạn
Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rumg rung nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoài khung cửa.
Nhưng rội bồng nhiên cô quay lại, sà vào vòng tay âu yêm của người thiếu phụ vá mức nở: Bà ơi! Bà ơi! Bà thương cháu
mà trở về với cháu thật hay sao!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Ngzz_Linh
13/02/2022 22:32:48
+4đ tặng
“Cô bé bán diêm” là một câu truyện cổ tích hiện đại rất nổi tiếng và được nhiều người yêu thích của nhà văn An-đéc-xen. Câu chuyện khiến người đọc phải ngẫm nghĩ về cuộc đời của cô bé bán diêm nói riêng và những người nghèo nói chung. Em chỉ là một đứa bé ngây thơ và trong sáng nhưng những khát khao có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Đó dường như chỉ là một ước muốn đơn giản và không có gì cao siêu cả, ai ai cũng có một điều đó. Nhưng đối với em đó dường như lại là một thứ gì đó xa xôi lắm, em biết rằng ước muốn của em sẽ không bao giờ trở thành hiện thực. Trong cơn đói, rét mỗi que diêm em quẹt, mỗi ảo ảnh hiện ra là một mong muốn nhỏ bé, chân thật từ đáy lòng em. Qua câu chuyện này, tác giả muốn người đọc được một lần thấu hiểu và cảm thông với nỗi khổ của bé. Sự thiếu thốn vật chất và tình thương từ cha mẹ “mồ côi mẹ”,”nhất định là cha sẽ đánh em”. Nỗi cô đơn của em khi sống với đói nghèo và rét buốt “ở trên gác sát mái nhà, và mặc dầu đã nhét giẻ rách vào các kẽ hở lớn trên vách, gió vẫn thổi rít vào trong nhà”. Em không được đi học như các bạn khác mà phải đi bán diêm. Mục đích của tác giả khi sáng tác câu chuyện cổ tích hiện đại này vì tác giả mong muốn trẻ em trên toàn thế giới nói chung xứng đáng được hưởng một cuộc sống hạnh phúc.
 
0
0
thùy lenk
14/02/2022 05:25:16
+3đ tặng

 Trong cuộc sống này, có biết bao nhiêu mảnh đời bất hạnh, có nhiều con người khổ quá, đáng thương quá! Tôi – một tiểu thần tiên biết tuốt – đã nhận ra điều này khi có dịp chứng kiến một cảnh tượng hết sức đau lòng: trong đêm giáng sinh, thời tiết vô cùng khắc nghiệt, ngoài đường tuyết đã phủ đầy, vậy mà mà có một cô bé vẫn lang thang để bán những que diêm trước khi khi giao thừa tới.

    Một cô bé với dáng người nhỏ nhắn, quần áo mặc phong phanh với đôi chân trần, hai tay em ôm lấy những hộp diêm. Em đi bán trong đêm giao thừa – thời khắc mà đáng lẽ em phải được ở nhà nhà quây quần với gia đình để đón chào một năm mới. Trời lạnh như cắt, vậy mà cô bé vẫn phải vừa đi vừa bán những bao diêm. Hoàn cảnh của em vô cùng khó khăn khi mẹ mất, bà nội qua đời và em phải ở với bố – người bố khó tính, lúc nào cũng mắng chửi nên em phải đi bán diêm để kiếm sống.
 

 Trong đêm trời lạnh lẽo, khi hai bàn chân đã sưng hết cả lên, em bé vẫn phải đi rao khắp các phố. Em cố đi dưới những mái hiên cho đỡ tuyết, đỡ lạnh. Em vừa đi vừa rao mời nhưng vẫn chẳng ai chịu mua cho em lấy một bao diêm. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, trời càng ngày càng lạnh giá, em bé đã mệt rồi, muốn trở về nhà nhưng lại sợ hãi khi người bố luôn đay nghiến và mắng chửi, em lại tiếp tục cố gắng, mong sao bán được hết diêm. Trên đường phố, em nhìn thấy những ngôi nhà với cách bày biện rực rỡ trang hoàng và rất nhiều món ăn ngon. Em thèm cái cảm giác được sống trong gia đình, lúc này, em dường như cảm thấy rất đói và mong ước được sống trong một gia đình hạnh phúc hiện lên qua ánh mắt.

    Tuyết rơi rất nhiều, lạnh quá, em núp vào giữa hai dãy nhà để tránh gió, em lấy một que diêm, quẹt thử để sưởi ấm. Que diêm sáng lên, trước mắt em hiện ra là chiếc lò sưởi, nhưng chỉ một lát, que diêm chợt tắt. Em đánh liều quẹt cây diêm thứ hai, khi cây diêm sáng lên, trước mặt em hiện ra là một bàn với rất nhiều những món ăn ngon, em mong ước được ngồi ăn trong ngôi nhà thân thuộc của mình với những người thân yêu, nhưng rồi cũng chỉ một lát, que diêm lại tắt. Em quẹt que diêm thứ ba, trước mắt em là cây thông Noel và nến rực rỡ, em mong ước được đón tết trong ngôi nhà của mình mình, thế mà que diêm lại chẳng cháy mãi. Lần thứ tư quẹt diêm, em nhìn thấy bà nội nhìn em cười, em mong được bà che chở và yêu thương như ngày còn sống. Cuối cùng, em đã quẹt hết tất cả những que diêm của mình, bà hiện lên và dang rộng vòng tay đón em đi, lúc này, em không còn cảm thấy lạnh lẽo già cô đơn nữa, vẻ mặt em hạnh phúc và ấp áp vô cùng.
 

 Trong đêm trời lạnh lẽo, khi hai bàn chân đã sưng hết cả lên, em bé vẫn phải đi rao khắp các phố. Em cố đi dưới những mái hiên cho đỡ tuyết, đỡ lạnh. Em vừa đi vừa rao mời nhưng vẫn chẳng ai chịu mua cho em lấy một bao diêm. Tuyết càng lúc càng rơi nhiều, trời càng ngày càng lạnh giá, em bé đã mệt rồi, muốn trở về nhà nhưng lại sợ hãi khi người bố luôn đay nghiến và mắng chửi, em lại tiếp tục cố gắng, mong sao bán được hết diêm. Trên đường phố, em nhìn thấy những ngôi nhà với cách bày biện rực rỡ trang hoàng và rất nhiều món ăn ngon. Em thèm cái cảm giác được sống trong gia đình, lúc này, em dường như cảm thấy rất đói và mong ước được sống trong một gia đình hạnh phúc hiện lên qua ánh mắt.

    Tuyết rơi rất nhiều, lạnh quá, em núp vào giữa hai dãy nhà để tránh gió, em lấy một que diêm, quẹt thử để sưởi ấm. Que diêm sáng lên, trước mắt em hiện ra là chiếc lò sưởi, nhưng chỉ một lát, que diêm chợt tắt. Em đánh liều quẹt cây diêm thứ hai, khi cây diêm sáng lên, trước mặt em hiện ra là một bàn với rất nhiều những món ăn ngon, em mong ước được ngồi ăn trong ngôi nhà thân thuộc của mình với những người thân yêu, nhưng rồi cũng chỉ một lát, que diêm lại tắt. Em quẹt que diêm thứ ba, trước mắt em là cây thông Noel và nến rực rỡ, em mong ước được đón tết trong ngôi nhà của mình mình, thế mà que diêm lại chẳng cháy mãi. Lần thứ tư quẹt diêm, em nhìn thấy bà nội nhìn em cười, em mong được bà che chở và yêu thương như ngày còn sống. Cuối cùng, em đã quẹt hết tất cả những que diêm của mình, bà hiện lên và dang rộng vòng tay đón em đi, lúc này, em không còn cảm thấy lạnh lẽo già cô đơn nữa, vẻ mặt em hạnh phúc và ấp áp vô cùng.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo