Gia đình luôn là chốn bình yên cho mỗi con người, để ta trở về sau những nhọc nhằn bon chen của cuộc sống. Chỉ có khi đi xa ta mới có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của mảnh đất quê hương, sự ấm áp trong vòng tay của cha mẹ.!Nhịp sống luôn hối hả, tấp nập là thế nhưng không làm tôi nguôi nỗi nhớ nhà. Khi phố lên đèn mọi người về xum họp bên gia đình tôi lại nhớ mẹ và các em đến trào nước mắt. Nhớ tiếng cười đầm ấm trong mỗi bữa cơm, nhớ những nồi ngô luộc còn nghi ngút khói !. Càng nhớ tôi lại càng thương cha mẹ. Có đi xa mới thấm thía được sự hy sinh ấy! Cả cuộc đời dãi dầm nắng sương, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm thuê làm mướn nuôi chúng tôi ăn học. Mái đầu mẹ đã bạc, dáng vẻ hao gầy vì thời gian. Còn cha lưng còng đi, tấm lưng cháy sạm do nắng, những nếp nhăn cũng ngày một nhiều hơn. Biết bao giọt mồ hôi của cha mẹ đã rơi để cho tôi một tuổi thơ bình yên, ấm áp biết nhường nào. Tôi mong được một vé về tuổi thơ để ngồi bên sọt xe đạp mẹ chở ra chợ bán rau, để bám sau đuôi xe bò đủn lúa cho cha những ngày vụ gặt..... Thương những phận người nhỏ bé vì gánh nặng mưu sinh phải tha hương nơi đất khách quê người, cần mẫn làm việc mong ngày trở về quê hương yêu dấu !