“ Ngày đầu tiên đi học, em mắt ướt nhạt nhòa
Cô vỗ về an ủi, chao ôi sao thiết tha,… ”
Bài hát trên đã làm cho tôi nhớ về những kỉ niệm thời ấu thơ mà tôi không thể nào quên và mãi mãi không bao giờ quên đó là kỉ niệm về ngày đầu tiên tôi bước vào lớp một.
Vào buổi tối, cả gia đình tôi đều tấp nập chuẩn bị cho tôi để ngày mai tôi có thể đến trường. Mẹ ủi áo quần thẳng tắp còn bố giúp tôi bỏ sách vở vào chiếc cặp mới tinh. Đến giờ ngủ, tôi nằm trên giường mà cảm giác vui tươi, bao câu hỏi cứ hiện lên trong đầu tôi không biết ngày mai đến trường sẽ như thế nào? Tôi sẽ gặp được nhiều bạn mới ra sao? Ý nghĩ ấy khiến tôi bồn chồn…
Vào buổi sáng hôm ấy, không khí trời đã sang thu, tôi vô cùng thích thú khi được khoác trên mình bộ đồng phục mới với chiếc cặp xinh xắn trên lưng. Đến giờ đi học, mẹ chở tôi đi trên con đường quen thuộc nhưng sao hôm nay con đường trở nên khác lạ không giống như con đường mà tôi thường đi hằng ngày. Tôi nhìn lên bầu trời trong xanh ngắm những nàng mây trắng, mây hồng và những chú chim ríu rít hót như đang chào đón tôi bước vào lớp một. Khi đến cổng trường, tôi nhìn ngôi trường mới của tôi, ngôi trường thật lớn và rộng. Các anh, chị đang nói chuyện vui vẻ khi gặp lại những người bạn cũ. Tôi đã cảm thấy hơi sợ, tôi lại nắm chặt bàn tay của mẹ. Mẹ biết tôi sợ vì chưa quen khi đến ngôi trường mới này. Mẹ dẫn tôi vào lớp, cô giáo bước về phía tôi, cô ân cần nắm lấy tay tôi. Tôi bước vào lớp và tạm biệt mẹ, bóng mẹ đã khuất xa dần. Không thấy mẹ ở bên cạnh thì một cảm giác sợ hãi làm tôi bật khóc!
Thấy thế, cô dịu dàng dỗ dành tôi và nói:
– Không sao đâu! Có cô đây mà chút mẹ sẽ tới đón con.
Nghe lời cô, tôi không khóc nữa. Kể từ lúc đó tôi đã xem cô như người mẹ thứ hai. Một tiếng trống vang lên bắt đầu tiết học đầu tiên, tôi lấy sách vở và dụng cụ học tập. Mở vở ra, những dòng kẻ thẳng tắp xuất hiện, tôi viết theo cô từng chữ nắn nót trên giấy, cô bước đến và khen tôi viết chữ đẹp. Tôi chăm chú nghe cô giảng bài, cô đã dạy cho tôi những bài học bổ ích. Sau những tiết học, cả lớp được ra chơi nhưng tôi chưa biết chơi với bạn nào cả, bỗng có một bạn gái chạy đến rủ tôi chơi cùng, bạn tên Hà ngồi cạnh tôi ở trong lớp, chúng tôi chơi với nhau rất vui. Giờ ra chơi kết thúc, cả lớp quay lại với những tiết học tiếp theo. Tôi đã trở nên dạn dĩ hơn vì có một người bạn mới quen ở bên cạnh. Tiếng trống lại vang lên và báo hiệu giờ ra về, lần lượt các bạn được bố mẹ dẫn về, còn tôi chờ mãi nhưng chưa thấy mẹ đến đón, tôi bật khóc và một bàn tay khẽ đặt trên vai tôi và tôi quay lại đó chính là bố tôi, bố nói:
– Chúng ta về nhà thôi con, mẹ bận việc nên không đón con được.
Hai bố con cùng nhau ra về, tôi kể cho bố nghe về những gì tôi đã học ở lớp. Về đến nhà, mẹ tôi đang đứng trước cửa đón chúng tôi.
Buổi đầu tiên đi học để lại cho tôi những kỉ niệm đẹp, khó quên và mãi mãi in đậm trong tâm trí của tôi. Tôi không bao giờ quên hình ảnh của cô giáo, hình ảnh của những người bạn học đầu tiên và cũng không bao giờ quên những bài học đáng nhớ của tôi. Tất cả sẽ trở thành theo cùng tôi suốt hành trình cuộc đời này.