ài làm:
"Mẹ.." tiếng gọi thiêng liêng ấy thốt là từ khóe miệng nhỏ nhắn đều khiến bao bậc làm cha làm mẹ thổn thức đến nao lòng. Ba mẹ luôn là những người quan tâm, luôn bên cạnh ta yêu thương ta hết mực. Chẳng gì có thể sánh được công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.
Trong gia đình, mẹ là người luôn quan tâm chăm sóc tôi mọi bề. Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã gần tuổi nhưng dường như những gian khó cuộc đời nặng trĩu trên vai mẹ khiên mẹ tôi không còn trẻ trung như trước nữa. Dáng người mẹ tôi hao gầy, khuôn mặt mẹ nhỏ nhắm, ngăm đen do phải bươn chải nắng mưa để cố gắng nuôi nấng ba chị em tôi ăn học nên người. Đôi mắt mẹ to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn chúng tôi với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Nhìn dáng người mẹ gầy gầy tôi lại càng thương mẹ tôi hơn. Mái tóc mẹ điểm vài sợi bạc được mẹ búi gọn gàng. Ngày ngày phải tần tảo sớm hôm, sáng sáng dậy sớm để lấy cá tươi về bán cho kịp phiên chợ sớm. Ba tôi đi làm xa thế nên mọi trọng trách gia đình lúc này mẹ phải gánh vác tất thảy. Những vất vả nhọc nhắn ấy đã khiến đôi bàn tay mẹ trở lên chai sạm, nhăn nheo.
Tôi nhớ nhất là kỉ niệm mẹ chăm sóc.Tôi những ngày đau ốm. Một buổi chiều tôi đi học về, mưa ào ào đổ xuống làm người tôi ướt hết tối hôm đó cơn sốt ập đến, người tôi thì nóng bừng bừng còn chân tay thì lạnh run. Tôi nói với mẹ:” Mẹ ơi con lạnh lắm”. Mẹ sờ trán tôi và bảo:” Không sao đâu con bị sốt đấy”. Rồi mẹ lấy nước mát đắp vào chiếc khăn bông và đắp lên trán tôi. Mẹ ghé ly nước vào miệng và cho tôi uống thuốc:” Ngày mai con sẽ khỏi ngay ấy mà”. Đêm đó tôi lên cơn sốt cao, người còn co giật. Mẹ tôi thấy vậy lo lắng ngược xuôi không biết phải nên như thế nào. Mẹ nắm chặt tay tôi, không nhừng nói, không biết là nói cho tôi nghe hay nói để bản thân mình chấn tĩnh lại:
- Không sao đâu con.... không sao đâu con... mẹ đây rồi... mẹ đây...
Không hiểu sao trong lúc mơ màng, nghe thấy tiếng mẹ bên tai như vậy tôi chỉ muốn bật khóc. Hơi ấm từ tay mẹ như muốn truyền sang cho tôi. Dường như lúc này đây mẹ chỉ mong người bị ốm kia là mẹ vậy. Cả đêm ấy tôi thấy mẹ bên tôi chẳng rời nửa bước. Lúc này đây tôi chỉ muốn ôm chầm lấy mẹ thôi. Sáng hôm sau, tôi hạ sốt, mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt mẹ nỗi mệt mỏi do cả đêm thức trắng xóa tan đi tất thảy. Qua trận ốm, tôi mới hiểu thấu được mẹ yêu tôi biết nhường nào.
Giờ tôi đã lớn khôn, tình yêu dành cho mẹ đã nuôi dưỡng tôi, để tôi thành công như chính hôm nay. Mẹ lúc nào cũng nói với tôi rằng:” Đối với mẹ, niềm hành phúc nhất là khi nhìn thấy con thành công và hạnh phúc”. Câu nói ấy luôn vang trong tâm trí tôi mãi không nguôi.