Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đóng vai con trai Lão hạc kể cái chết của của Lão hạc

Đóng vai con trai lão hạc kể cái chết của của lão hạc
3 trả lời
Hỏi chi tiết
140
2
0
Ng Nhật Linhh
01/08/2022 14:23:33
+5đ tặng

Vì không đủ tiền để cưới vợ nên tôi đã phẫn chí đi làm đồn điền cao su ở tận trong Nam. Sáu năm trôi qua quả thật là một quãng thời gian dài đằng đẵng. Sau khi có một chút vốn riêng, nhớ người cha già của mình ở nhà nên tôi quyết định trở về quê hương để làm ăn và lập nghiệp cũng như ở bên chăm sóc thầy tôi lúc về già.

Từ ngày tôi rời xa quê hương đi đồn điền cao su đã lâu mà khung cảnh quê hương trước mắt chẳng hề đổi thay. Nhưng khi tôi bước vào cổng nhà mình thì thấy ngôi nhà vắng tanh, vườn cỏ mọc um tùm rồi tôi bước vào nhà thì thấy trước mắt là một ban thờ, tôi có một linh cảm rất xấu là thầy tôi đã mất . Tôi vội chạy ra sau và kêu thật to thầy ơi! Thầy ơi! Rồi tôi sang nhà ông giáo thì ông bảo:

- Cháu về rồi à.

Tôi vội hỏi.

- Thầy con đâu ạ?

- Con về muộn rồi, thôi vào đây ta nói chuyện.

Ông dẫn tôi vào nhà ngồi trên bàn đưa tôi một bát nước để uống rồi kể lại ngắn gọn những việc diễn ra trong mấy năm gần đây:

- Từ ngày cậu xa quê hương thì thầy cậu chỉ có một mình côi cút vào ra chỉ có cậu Vàng làm bạn mà thôi. Lúc đầu thì thầy cậu vẫn sống qua ngày, 3 sào vườn vẫn đủ cho ông ý ăn uống qua ngày. Nhưng sau bão hoa màu mất hết, không kiếm được việc. lại thêm ốm nặng một trận, thầy cậu càng ngày càng yếu, lại sợ tiêu vào tiền mà ông để lại cho cậu. 

Nghe tới đây thì nước mắt tôi chẳng thể kìm nổi. Sao thầy tôi lại khổ như vậy? Càng nghĩ tôi càng ân hận vô cùng. Ông giáo vỗ vai an ủi rồi tiếp tục câu chuyện:

- Sau đó cuộc sống ngày một thiếu thốn và khó khăn hơn, thiếu trước hụt sau. Đến bản thân thầy cậu còn không tự lo nổi huống chi là con Vàng. Không muốn tiêu hao vào số tiền mà thầy cậu đã tằn tiện kham khổ, làm việc chăm chỉ, chẳng quản nắng mưa cũng là để vun vén cho cậu, để góp cho cậu đủ tiền mà lấy vợ và có tí vốn làm ăn, nên tiếc mãi thầy cậu mới bán con Vàng đi. Lúc đó thầy con đã sang tâm sự với ta, trông đáng thương làm sao. Rất nhiều lần ta ngỏ ý giúp nhưng thầy cậu từ chối một cách hách dịch, khiến ta cũng bất lực. Chỉ có thể biết đứng ngoài nhìn. Bán xong, thầy cậu gửi ta giữ hộ 3 sào vườn, 25 đồng bạc thêm 5 đồng bán con Vàng nữa là 30 đồng bạc. Một phần là dành cho cậu, phần nữa là thầy cậu bảo cất đó, để một khi lão nằm xuống có tiền lo ma chay, không cần đến sự giúp đỡ của hàng xóm. Nhưng ta cũng không ngờ rằng, thầy cậu lại làm nên cơ sự tới vậy. Một hôm ta tình cờ đi ngang nhà cậu thì thấy hàng xóm bu đông. Ta tiến vào trong thấy thầy cậu đang vật vã trên giường, phải nhờ 2 người lực lưỡng trong làng giữ lại. Cái chết vật vã đến hai giờ đồng hồ liền, chỉ có ta và Binh Tư hiểu. Thầy cậu chết vì ăn bả chó - mà chính thầy cậu đi xin, có lẽ sự ân hận về việc bán cậu Vàng vẫn canh cánh trong lòng. Cậu nên hiểu cho thầy cậu, thầy cậu hi sinh quá nhiều cho cậu rồi. 

Nghe xong mọi chuyện tôi mới thấy bản thân mình đã sai như thế nào, u mất sớm chỉ có người cha hết lòng chăm sóc, vừa là mẹ vừa là cha mà tôi sao có thể bỏ rơi thầy mà đi như vậy. Đau quá! Sao lại ra cơ sự này? Xong ông dẫn tôi ra nghĩa địa đưa tôi đến một thầy và đưa ba nén lòng  nhang để thắp lên mộ và

Tôi thương xót cho thầy tôi và thương cho những số phận cực khổ như gia đình tôi. Xã hội này đã làm cho thầy tôi và người nông dân ở đây phải sống đau đớn, dồn họ vào bước đường cùng, tôi căm thù xã hội này. Tôi quyết định đi theo cụ hồ tham gia kháng chiến, lật đổ chế độ cũ, mang lại hạnh phúc. cơm no, áo ấm cho những người nhân dân nghèo khổ sau này.

 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Bảo Yến
01/08/2022 14:25:08
+4đ tặng

Tôi là con trai của Lão Hạc - một ông lão có số phận bi thảm mà mọi người vẫn biết tới. Sau tám năm ròng đi đồn điền cao su, khi đã đủ vốn để trang trải cuộc sống cũng như phụng dưỡng người cha già nên tôi quyết định trở về quê hương.

Cũng giống như bao người xa quê khác, tôi vô cùng hồi hộp, háo hức và xúc động khi được trở về quê nhà, gặp lại người cha đáng kính sau bao năm xa cách. Ngần ấy năm trời, tôi không viết thư cho cha nên không biết cuộc sống của cha đã ra sao. Cảnh vật quê hương vẫn thân thuộc như ngày nào. Trong tâm trí tôi vẫn nhớ như in từng đường thôn ngõ xóm, từng dòng sông, ngọn đồi nhưng dường như cảnh vật dần dần tiều tụy, xơ xác hơn so với ngày tôi bỏ làng ra đi. Bỗng nhiên, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp không gian khi tôi đặt chân đến mảnh vườn của cha. Cây cỏ thì khô héo, cây cối xung quanh tiêu điều, trơ trụi như rất lâu rồi chưa có người đặt chân đến chăm sóc. Ngôi nhà bằng rơm của cha tôi thì siêu vẹo, tưởng chừng như sắp đổ. Tôi vội vàng ngó vào trong nhà nhưng chẳng thấy ai. Tôi gọi lớn: “Cha ơi, cha ơi con đã về rồi đây cha ơi, cha ơi!...” nhưng mãi không có một tiếng trả lời. Tôi đâm ra lo sợ. Bất chợt, có một người hàng xóm đi qua, đã nhận ra tôi liền nói: “Ơ, cháu đã về rồi à! Về là tốt rồi!”. Tôi vội hỏi chú xem cha tôi đi đâu, nhưng tôi nào ngờ đâu nghe tin cha mình đã mất hai năm trước. Tôi sững sờ không tin vào tai mình, quên cả cảm ơn bác hàng xóm rồi chạy một mạch tới nhà ông giáo.

Vừa đến nơi, ông giáo đã nhận ra tôi ngay, ông “à”, lên một tiếng rồi mời tôi vào nhà. Ngay lập tức tôi hỏi thẳng ông:

- Ông giáo ơi, ông cho cháu biết chuyện gì đã xảy ra với cha cháu với?

- Cậu cứ từ từ đã, chuyện còn dài lắm, trước tiên tôi dẫn cậu đến mộ của cha cậu trước đã. Ông giáo từ từ đáp lại. Đến mộ của cha, ông và tôi cùng nhau sửa sang, dọn dẹp phần mộ, thắp vài nén hương khấn cha tôi, ông giáo nghẹn ngào nói:

- Lão Hạc ơi, cuối cùng con trai lão cũng đã trở về rồi đây, đã đến lúc tôi thực hiện lời hứa là trao trả mảnh vườn mà lão đã hi sinh cuộc đời để giữ lại đấy. Bây giờ thì lão có thể yên nghỉ rồi nhé!

Nghe đến đây, tôi càng thêm xót xa, ân hận nói:

- Cha ơi, con quả là đứa con bất hiếu, trong lúc cha cần có một bờ vai để nương tựa nhất thì con lại không có ở bên. Con chỉ mải mê kiếm tiền để hai cha con có thể sống một cuộc sống đầy đủ hơn sau này, nhưng giờ nó còn có ý nghĩa gì nữa đây, cha ơi.

Tôi vừa dứt lời thì ông giáo vỗ vai an ủi tôi rồi cả hai cùng trở về nhà ông giáo để nói chuyện tiếp. Ông giáo rót nước mời tôi uống rồi từ từ kể lại toàn cha câu chuyện cho tôi nghe. Lúc tôi vừa rời đi thì nhờ ba sào vườn mà cha tôi và cậu Vàng vẫn đủ bữa ăn qua ngày, qua mấy năm đầu cũng tiết kiệm được một khoản riêng để riêng sau này cho tôi lấy vợ và làm vốn mà sinh sống. Nhưng chẳng may một trận ốm đúng hai tháng mười tám ngày mà hết nhẵn. Rồi sau đó cha tôi yếu hẳn đi. Lại được mất mùa, mất vé sợi, cuộc sống của cha cũng ngày càng khó khăn, huống chi là nuôi thêm cậu Vàng một bữa tốn những hào rưỡi, thậm chí là hai hào. Cuối cùng thì cha cũng quyết định bán cậu đi, sau chuyện này cha tôi ân hận lắm vì cha nghĩ rằng mình đã nỡ lừa một con chó - một người con tinh thần bao năm nay. Cha tôi đã chọn một cách giải thoát cuộc đời bằng cách ăn bả chó xin được của Binh Tư để không tiêu vào số tiền dành dụm cho tôi và giữ lại mảnh vườn cho tôi. Trước đó cha còn không quên nhờ ông giáo viết văn tự bán vườn để nhằm giữ nguyên mảnh vườn đến khi tôi trở về và gửi gắm ba mươi đồng bạc cuối cùng của mình.

Nghe xong câu chuyện mà ông giáo kể, tôi không thể nào kiềm chế được nỗi xúc động, hai dòng nước mắt cứ thế chảy ra. Tôi ân hận lắm, xót xa lắm, chỉ vì tôi mà cha phải nhịn đói, chỉ vì tôi mà cha đã phải tự tìm đến cái chết bi thảm để giải thoát bản thân.

Đầu óc tôi choáng váng, tôi cảm thấy mình thật đáng chết, mình là người con bất hiếu. Trong tôi tràn đầy cảm giác tội lỗi, ân hận. Tôi ngờ đâu chỉ vì một lúc phẫn chí mà rời đi kiếm chút ít tiền để có chút vốn liếng lập nghiệp về sau, vừa để cho cha an hưởng tuổi già, ai ngờ lại xảy ra cơ sự này. Giờ đây tiền bạc thì có đủ, mà người thân duy nhất của tôi lại không còn nữa. Đau xót làm sao.

Ông giáo đưa cho tôi xem văn tự mảnh vườn và nói: “Giờ đây, văn tự này chẳng còn ý nghĩa gì nữa” rồi ông giáo liền xé nó đi và đưa trả lại tôi cả ba mươi đồng bạc mà cha tôi nhờ ông giáo cất giữ. Trước khi ra về, tôi có đưa cho ông giáo mấy đồng bạc nhưng ông giáo nhất quyết không nhận, ông bảo không có lí do gì để nhận số tiền ấy cả.

Tôi ra về, trong lòng thầm nghĩ sẽ trân trọng mảnh vườn cha tôi để lại suốt đời, tôi sẽ không bao giờ bán đi một tấc đất nào vì nó là mồ hôi, là công sức và cả mạng sống của cha để lại cho tôi. Tôi sẽ lập nghiệp ở chính nơi đây, sẽ cưới vợ, sẽ làm việc chăm chỉ để cha có thể mỉm cười dưới suối vàng. “Cha ơi, cha hãy luôn theo dõi con, phù hộ cho con, cha nhé!”.

Nguyễn Phong
bruh.Dài thế
1
0
NguyễnNhư
12/07/2023 16:36:35
    Đọc truyện ngắn " Lão Hạc" của nhà văn Nam Cao, em vô cùng xúc động trước cái chết của lão. Lão hạc là một người nông dân nghèo bất hạnh nhưng có tấm lòng nhân hậu thỷy chung. Sau khi bán chó Vàng gửi mảnh vườn cho con và tiền lo ma chay cho mình để ông giáo giữ, lão hạc đã tìm đến cái chết . Một cái chết vật vã, bi thảm bằng cách ăn bã chó. Lão chọn cái chết vì cuộc sống dồn đẩy lão đến đường cùng, lão không còn kiếm ra tiền để sống. Có lẽ, lão sợ không giữ được mảnh vườn cho con. Ôi! tình thương con của lão Hạc tuy âm thầm nhưng lớn lao cao cả làm sao. Lão chết để giữ vườn cho con lão, lão chết để con lão được sống tốt hơn. Càng thương lão Hạc em càng cảm thấy số phận những người nông dân xưa thật khốn khổ. Em thấy mừng khi ngày nay, những người nông dân được giải phóng. Họ đã vươn lên làm chủ bản thân và giúp ích cho xã hội 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo