Ông bà ta thường nói “Công cha như núi Thái Sơn…”. Em chẳng biết ngọn núi ấy cao lớn đến nhường nào, nhưng em biết chắc rằng tình thương và hi sinh của cha dành cho em thì chẳng có núi sông nào so sánh được cả. Vì thế, em yêu quý cha nhất trên đời này.
Cha em là một giáo viên tiểu học trong làng. Thân hình cao ráo, hơi gầy nhưng rất khỏe mạnh. Mái tóc cha đen bóng, được chải gọn gàng. Vầng trán rộng và đôi mắt hiền từ. Tất cả những gì ở cha đều khiến em yêu mến. Đặc biệt, cha có giọng nói rất ấm áp và truyền cảm. Điều đó ai cũng phải công nhận. Bất kì đứa trẻ nào từng được cha dạy, cũng phải thích thú và say mê. Ở trường, cha là một thầy giáo, nhưng ở nhà, cha chỉ là một người cha mà thôi. Cha yêu thương, quan tâm đến em từng bữa ăn, giấc ngủ. Vì mẹ là bác sĩ, ít khi ở nhà, nên hầu như cha luôn là người chăm sóc em. Cha là người dạy em đọc những chữ đầu tiên. Là người tập xe đạp cho em. Là người đút cho em từng thìa cháo khi bị ốm. Thế nhưng, chẳng bao giờ cha than thở hay nặng lời với em. Đúng là một người cha vĩ đại phải không?