Sau khi đọc xong đoạn trích “Đi lấy mật” trong tác phẩm “Đất rừng phương Nam” của Đoàn Giỏi, em vô cùng ấn tượng với chi tiết An và Cò đi “ăn ong”. Đó là một quá trình vất vả và mệt mỏi hơn nhiều so với những gì An đã nghe kể từ má và qua sách vở ghi chép. Khi đi được nửa đoạn đường, An tò mò với câu hỏi của Cò: “Đồ mày biết con ong mật là con nào?”. Sau đó là một khoảng không gian rừng cây yên tĩnh hiện ra trước mắt An. Không gian tĩnh mịch mà một tiếng lá rơi cũng khiến người ta giật mình, chim chóc không kêu ra tiếng, chỉ có những con ruồi xanh đang bay mà không thấy một con ong mật nào cả. Thì ra phải hết sức tinh mắt, thính tai và nhìn kĩ vào khoảng cách giữa hai nhành chàm cao kia, ta mới thấy lần lượt từng đàn con ong bay nối đuôi nhau ồ ạt với những tiếng kêu eo…eo…eo… thật nhỏ. Cảnh tượng đó khiến em cảm nhận được sự tinh tế trong việc quan sát và miêu tả chi tiết độc đáo của tác giả.