Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 8
05/11/2022 19:56:02

đóng vai giôn-xi trong chiếc lá cuối cùng kể lại câu truyện của giôn-xi

đóng vai giôn-xi trong chiếc lá cuối cùng kể lại câu truyện của giôn-xi
2 trả lời
Hỏi chi tiết
90
1
0
Ng Lin Phuong
05/11/2022 19:57:33
+5đ tặng

Tôi là Giôn-xi, hiện tại tôi đã thực hiện được ước mơ của mình đó là trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng. Trời đã vào đông, tôi thẫn thờ nhìn ra con phố phủ đầy tuyết trắng, mùa đông đã từng là nỗi sợ lớn nhất của tôi bởi hồi đó, chính cái giá rét và lạnh lẽo này đã khiến tôi bị viêm phổi nặng rồi trở nên bi quan và nó đã cướp đi mạng sống của cụ Bơ-men- một hoạ sĩ nghèo ước mơ vẽ được một kiệt tác. Rồi những kí ức ấy lại dâng lên trong lòng tôi tựa như một thước phim quay chậm.

Tôi, chị Xiu và cụ Bơ-men đều là những hoạ sĩ nghèo luôn mang trong mình những ước mơ và khát vọng. Chúng tôi sống cùng một căn hộ nhỏ ở gần công viên Oa-sinh-tơn. Nhưng rồi mùa đông năm ấy, vì không có đủ điều kiện để mua áo ấm và lò sưởi nên tôi đã bị viêm phổi nặng, đó là cơn ác mộng của những người nghèo như tôi. Bởi biết mình không có khả năng chạy chữa nên tôi luôn bi quan và chán nản, gần như tôi không còn muốn sống nữa. Bức tường đối diện phòng tôi có một cây thường xuân, thấy từng chiếc lá trên cây rụng dần, tôi lại vô thức gán sinh mạng của mình cho sự tồn tại của chiếc lá, trong đầu tôi tràn ngập suy nghĩ rằng khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì tôi cũng sẽ lìa xa cõi đời.

Những lá chiếc lá thường xuân rụng dần, rụng dần và chỉ còn lại một chiếc. Ý nghĩ về cái chết luôn thường trực trong tôi. Vào một buổi tối nọ, ngoài trời mưa to và gió rít từng cơn, trong lòng tôi thầm nghĩ có lẽ chiếc lá ấy sẽ không thể trụ được qua hết cái đêm mưa gió bão bùng này. Sáng hôm sau, tôi yêu cầu chị Xiu kéo tấm mành lên nhưng thật bất ngờ, chiếc lá vẫn còn đó, nó vẫn còn cố gắng bám víu lấy sự sống mong manh của mình. Nhưng tôi vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ rằng nó sẽ rụng và tôi sẽ chết, nếu có thêm một cơn bão ghé qua thì chắc chắn rằng chiếc lá cuối cùng này cũng sẽ rụng bởi nó không còn một chút sức sống nào nữa rồi và tôi cũng vậy thôi, cũng sắp không thể chống chọi được với căn bệnh hiểm nghèo này nữa.

Rồi một cơn mưa bão nữa lại đến. Rồi màn đêm dần buông xuống, dường như ông Trời biết được suy nghĩ của tôi, một cơn bão lại kéo đến nhưng lần này nó lại mạnh hơn hẳn so với cơn bão đêm hôm trước. Đêm hôm ấy, gió bấc ào ào, mưa đập mạnh vào cửa sổ, tôi nằm trên giường thầm nghĩ có lẽ chiếc lá mỏng manh ấy cũng đã rụng, làm sao nó có thể bám víu trên cành cây qua đêm mưa bão này và có lẽ, ngày mai tôi cũng ra đi mãi mãi, kết thúc thời gian chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo này. Tôi mệt mỏi nhắm mắt. Sáng hôm sau, trời vừa hừng sáng thì tôi lại lạnh lùng ra lệnh cho chị Xiu kéo tấm mành lên, sự lo sợ và buồn bã hiện rõ lên gương mặt xanh xao của chị. Nhưng khi tấm màn được kéo lên, cả tôi và chị đều bất ngờ vì chiếc lá thường xuân vẫn còn đấy, cuống là vẫn còn giữ màu xanh thẫm nhưng rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa. Tôi tự hỏi không biết điều kì diệu nào đã khiến chiếc lá vẫn còn đó, vẫn kiên cường bám trên cành cây thường xuân khẳng khiu ấy. Lòng tôi lại cảm thấy dằn vặt vì thời gian qua, tôi đã quá tàn nhẫn và vô tâm với bản thân mình. Một chiếc lá mong manh, vô tri vô giác mà còn cố gắng bám víu lấy sự sống của nó thì tại sao tôi là một con người lại luôn mang suy nghĩ rằng mình sẽ chết, sẽ không sống được nữa, luôn bi quan và không có một chút hi vọng nào. Tôi tự hỏi rằng sao bản thân tôi lại ngu ngốc đến thế, chị Xiu và cụ Bơ-men đã cố gắng chăm sóc cho tôi thật tốt, luôn mong tôi khoẻ lại mà tôi chỉ luôn nghĩ đến cái chết, tôi có lỗi với họ quá. Tôi nằm nhìn chiếc lá hồi lâu rồi cất tiếng nói:

– Chị Xiu thân yêu ơi, bây giờ em mới nhận ra rằng muốn chết là một cái tội.

Chị Xiu mỉm cười, sự vui mừng được thể hiện rõ qua ánh mắt của chị. Trong tôi lại dâng trào một sức sống mãnh liệt mà bấy lâu nay tôi đã đánh mất. Trước đây, mỗi lần chị Xiu nấu cháo cho tôi, tôi chỉ muốn ăn vài muỗng để có cái bỏ bụng nhưng hôm nay, tôi lại muốn ăn, muốn tìm lại những ước mơ ngày còn khoẻ. Tôi xin chị tí cháo pha ít rượu vang đỏ và tôi đã nhờ chị xếp mấy cái gối lại quanh tôi để tôi có thể ngồi dậy bởi tôi muốn quan sát cách chị Xiu các bữa ăn chứa đầy yêu thương cho tôi. Thấy cách chị chăm chú nấu ăn, tôi càng thương chị hơn, mặc dù chị chỉ là người bạn cùng phòng với tôi nhưng chị Xiu luôn ở bên tôi, chăm sóc tận tình cho tôi trong lúc tôi bệnh tật, bi quan như một người chị ruột trong gia đình. Nấu xong, chị nhẹ nhàng bưng đến bên giường rồi đút cháo cho tôi, ăn xong tôi nằm nghỉ ngơi để chị Xiu có thể chợp mắt vì tôi biết đêm qua chị đã thức trắng để canh cho tôi ngủ. Một tiếng sau, thấy chị Xiu dậy, tôi liền nói:

– Chị Xiu thân yêu ơi, em hi vọng một ngày nào đó em sẽ được vẽ vịnh Na – plơ.

Chị vui vẻ gật đầu đáp:

– Em thân yêu, đợi em khoẻ lại thì chúng ta sẽ cùng đi nhé.

Ôi, cảm giác thật hạnh phúc, bây giờ tôi chỉ mong mình mau chóng khoẻ lại để được vẽ vịnh Na – plơ xinh đẹp cùng chị Xiu.

Chiều hôm ấy, bác sĩ đã đến khám cho tôi, trước giờ ông ấy chưa từng nói về bệnh tình của tôi cho tôi nghe bởi mỗi lần ông ra về, chị Xiu đều tìm cớ để ra ngoài hành lang để nói chuyện với ông ấy. Tôi tò mò nên cố gắng bước xuống giường, ghé tai vào cửa để nghe. Tôi nghe thấy bác sĩ bảo:

– Cô ấy khỏi nguy hiểm rồi, được năm phần mười, giờ chỉ cần chị chăm sóc chu đáo – chị sẽ thắng.

Nghe những lời nói của bác sĩ, tôi mừng lắm. Vậy là tôi sẽ không phải chết, sẽ được thực hiện ước mơ của mình. Tôi quay về giường bệnh và giấu sự sung sướng ấy trong lòng.

Vào một buổi sáng, khi chị Xiu đi ra ngoài thì tôi đã lấy cuộn len màu xanh thẫm để đan một chiếc khăn choàng với ý định sẽ tặng chị. Lát sau, chị Xiu trở lại phòng, tôi thấy gương mặt chị thật xúc động, chị nghẹn ngào nói:

– Em thân yêu của chị, cụ Bơ-men đã qua đời chỉ sau hai ngày cụ bị mắc chứng sưng phổi nặng. Vào cái đêm mưa gió ấy, khi bác gác cổng thấy cụ thì cụ đã ốm nặng, toàn thân ướt sũng. Người ta không biết cụ đã đi đâu trong đêm mưa bão dữ dội ấy cho tới khi họ thấy những cây bút lông và bảng pha màu rơi vung vãi dưới chân tường cửa sổ phòng chúng ta.

Nói đến đấy, chị Xiu hướng mắt đến chiếc lá thường xuân ngoài cửa sổ, rồi chị nói tiếp:

– Em có thắc mắc tại sao chiếc lá kia cứ mãi đứng yên mà không hề lung lay không? Đó là bởi vì chiếc là chính là kiệt tác của cụ Bơ-men, cụ đã vẽ nó trong cái đêm mưa gió ấy, cái đêm mà những chiếc lá khác trên cành đều đã rụng.

Nói đến đây, chị ấy đã không kìm được nước mắt, chị đã bật khóc nức nở. Tôi sững sờ nhìn chiếc lá. Ồ, quả thật từ trước đến nay nó chưa hề rung động, nó luôn bất động như vậy. Chiếc lá quả thật là một kiệt tác của cụ Bơ-men, ngay cả tôi và chị Xiu cũng không thể nhận ra, chính chiếc lá đã cứu sống một con bé ngu ngốc như tôi khỏi lưỡi hái của tử thần nhưng cũng chính nó đã đem lại hi vọng sống, đem lại niềm tin cho tôi trong lúc bệnh tật nhưng lại cướp đi sinh mạng của người vẽ ra nó. Tôi thấy tim mình quặn thắt, sự sống của tôi lúc này được đổi bằng sự ra đi của cụ Bơ – men, tôi nhìn chị Xiu, hai tay tôi bám vào đôi vai của chị mà nói:

– Chị Xiu ơi, cụ Bơ – men đã chết để cho em được sống . Sự hi sinh của cụ thật cao cả, lớn lao. Em biết làm gì để đền đáp công ơn của cụ bây giờ? Em thấy mình thật đáng trách.

Tôi ôm chị Xiu, khóc nức nở. Chị Xiu nhẹ nhàng vuốt mái tóc tôi và nói:

– Em thân yêu à, em chỉ cần sống thật tốt, khỏe mạnh và lạc quan. Như vậy là em đã sống xứng đáng với sự hi sinh của cụ Bơ – men rồi!

Tôi thổn thức vâng lời chị, thấy trong mình như mạnh mẽ và nghị lực hơn.

Tôi đã từng thử vẽ lại kiệt tác chiếc lá cuối cùng của cụ Bơ-men nhưng trong mắt tôi, những bức tranh tôi vẽ đều không thể sánh bằng cụ bởi có lẽ, chiếc lá cuối cùng mà cụ đã vẽ chứa đầy tình yêu thương cụ dành cho tôi và sự hi sinh cao cả của cụ để cứu lấy tôi. Tôi luôn tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ trở thành một hoạ sĩ tài năng, một hoạ sĩ có thể vẽ nên những bức tranh ý nghĩa và có giá trị để phục vụ cho mọi người và góp phần xây dựng đất nước.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
mỹ tiên châu hồng
05/11/2022 20:45:07
+4đ tặng

Tôi sắp chết rồi!

Sinh mạng tôi bây giờ gắn liền với chiếc lá thường xuân nhỏ bé ngoài kia. Than ôi, căn bệnh viêm phổi nan y cùng tình cảnh túng quẫn của tôi hiện giờ có khác gì những chiếc lá thường xuân yếu đuối, bám vào bờ tường với cái cuống mỏng manh trước cơn gió táp? Tự tôi cũng biết mình chẳng còn chút hi vọng nào.

Xiu đến rồi, lại có cả cụ Bơ-men. Ôi hai con người mà tôi hằng yêu quý! Tôi nào muốn phải rời xa họ, nhưng mệnh tôi đã tận. Tôi ngồi lắng nghe lời khuyên của hai người họ một cách vô hồn, vì dù ngôn ngữ có thuyết phục đến đâu, thì vẻ lo lắng đan xen chút tuyệt vọng nơi đáy mắt họ đã nói lên tất cả.

Tôi yêu cầu chị Xiu mở cửa sổ ra. Đúng như dự đoán, những dây thường xuân mơn mởn ngày nào giờ đây chỉ còn lại vài chiếc lá trơ trụi, tưởng như chỉ một cơn gió nữa thôi, tất cả đều sẽ rơi xuống. Trong ánh mắt ngán ngẩm đầy chua xót của hai con người đáng mến, tôi lạnh lùng tuyên bố: “Chỉ đêm nay nữa thôi. Sáng mai chắc hẳn chiếc lá cuối cùng đã lìa cành và cùng lúc đó, em cũng sẽ nhắm mắt buông xuôi lìa đời."

Chị Xiu và cụ Bơ-men dắt nhau sang bên phòng khách để tôi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng và ngừng nghĩ quẩn. Tôi không biết hai người họ đang làm gì. Có thể là tự an ủi nhau, có thể là nghĩ cách giúp tôi khỏi bệnh, cũng có thể làm mẫu, vẽ tranh như lúc bình thường, nhưng dù làm gì cũng vô ích, sẽ không bao giờ có chuyện chiếc lá cuối cùng còn đủ khả năng bám trụ qua đêm mưa bão như thế này. Ngủ đi Giôn-xi, hãy ngủ yên giấc vì ngày mai mày sẽ lìa đời.

Ấy thế mà chuyện không tưởng đã thực sự xảy ra! Sáng hôm nay, tôi yêu cầu Xiu mở cửa sổ. Vẻ mặt chị ấy từ đau buồn bỗng chuyển sang ngạc nhiên tột độ, khiến tôi tò mò nhìn ra cửa sổ. Cuối cùng tôi cũng thấy được điều gì khiến chi Xiu và giờ là cả tôi ngạc nhiên đến thế. Chiếc lá thường xuân vẫn ở nguyên trên cành!

Thật bất ngờ! Thật kì diệu! Tại sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra? Suốt buổi chiều hôm đó, tôi ngồi ngắm chiếc lá cuối cùng. Nó đã ngã vàng và trông rất tàn tạ. Ấy thế nhưng dù bao nhiêu cơn gió thổi qua, chiếc lá mỏng manh và xơ xác ấy vẫn kiên cường chống chọi, không hề lung lay suy chuyển. Tôi bỗng nghe thấy trong tâm trí mình một giọng nói mơ hồ. Này Giôn-xi, hỡi Giôn-xi! Sao mày lại có thể ngu ngốc đến thế? Nhìn xem, nhìn chiếc lá cuối cùng kia xem! Một chiếc lá thường xuân nhỏ nhoi tàn tạ lại có thể chống chọi lại với mưa giông gió táp. Vậy mà mày-một cô gái trẻ- lại đầu hàng trước một cơn bão nhỏ của cuộc đời? Chỉ cần tĩnh dưỡng là mày sẽ khỏe lại và có thể hoàn thành giấc mơ của mày mà! Thức tỉnh đi! Bao nhiêu người yêu thương mày!

Vào giây phút đó, tôi nhận ra bản thân yếu đuối đến đáng trách như thế nào. Phải rồi, tội gì lại nằm chờ chết trong khi người thân của tôi và thậm chí cả bác sĩ đều nói tôi còn hi vọng? Tôi ngồi dậy và thổ lộ những ước muốn với Xiu, bảo mình đã vui vẻ trở lại. Chị ấy vui mừng đến bật khóc.

Ngày hôm sau, Xiu kể cho tôi nghe sự thật đằng sau chiếc lá cuối cùng. Cụ Bơ-men đã hi sinh cả tính mạng của mình để vẽ chiếc lá đó vào đêm giông bão! Tôi cảm động đến mức không thể nói nên lời, lòng thầm coi cụ Bơ-men là người cha thứ hai của mình. Tôi sẽ dùng cả cuộc đời rộng mở này để nối tiếp giấc mơ của cụ- Vẽ một kiệt tác.

Tôi sống lại rồi.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo