Tết đến xuân về, ai cũng trong tâm trạng háo hức và rộn ràng chuẩn bị đón năm mới, nhất là lũ trẻ con chúng tôi. Mỗi cái tết qua đi, để lại cho tôi nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Đặc biệt là kỷ niệm khi được đến nhà họ hàng xa chơi và chúc tết.
Hôm đó, vào ngày mùng 2 tết, tôi được bố mẹ trở đi đến nhà ông bà họ hàng xa chúc tết trong niềm vui hớn hở. Xung quang, mọi cảnh vật như khoác trên mình bộ quần áo mới đang đu đưa hòa theo dòng người đón làn gió xuân. Cả nhà tôi đang trò chuyện rất vui vẻ và dự tính đi chúc tế những nhà ai. Thoáng cái đã đến nơi, mọi người xuống xe rồi vào nhà chúc tết ông bà. Tôi vui sướng chạy vào cũng nhanh nhảy chúc tết để nhận được lì xì. Trẻ con mà chỉ háo hức giây phút được nhận những phong bao, đó như là một chiến công vậy. Sau khi mọi người chúc tết nhau xong thì ngồi xuống nói chuyện rất vui vẻ. Lũ trẻ con chúng tôi thì ra ngoài nô đùa. Bỗng dưng, trong lúc tôi đang chạy thì và phải một em nhỏ, khiến em bé ấy bị ngã và rách mất bộ quần áo đẹp. Nhưng mải chơi, tôi đã kệ để em khóc ở đó một mình.
Khi bố mẹ em ấy ra, em ấy chỉ khóc và tôi vẫn tiếp tục chơi trò của mình. Một lúc sau lũ trẻ con dừng chơi chuẩn bị ra về thì bố mẹ tôi có hỏi tôi là ai làm ngã em ý. Tôi mới vội vàng nhớ ra và chạy vào xin lỗi cô chú và em bé bị ngã đó. Vào đấy thấy em bị hỏng mất bộ quần áo, tôi thấy có lỗi vô cùng. Nhưng cô chú, mẹ của em không trách mắng mà bảo tôi là em ấy không sao, cháu cứ về đi nhé. Mặc dù tôi biết mình đã gây ra lỗi lớn nhưng người lớn vì hôm nay là tết nên đã không trách mắng tôi. Tôi thấy rất hối hận vì việc làm của mình.
Sau lần ấy, tôi đã biết rút kinh nghiệp cho bản thân rằng hãy đừng quá ham chơi mà không để ý người khác. Hơn nữa, khi có lỗi phải biết xin lỗi và nhận phần lỗi lầm ấy về mình.