Cậu ấy vẫn còn nhớ, năm tổ chức lễ sinh nhật 12 tuổi, thầy giáo tự nhiên chẳng có lý do gì cho cậu ta được nghỉ học. Vừa mới sáng sớm tinh mơ, cậu đã nghe thấy giọng nói của mẹ và kéo chăn gọi cậu ấy dậy. Trước mặt cậu là một chiếc áo mới, đúng kiểu quân phục mà cậu mơ ước bấy lâu nay. Cậu liền bật dậy khỏi giường, ăn bát miến trường thọ mẹ đã chuẩn bị và thật nhanh đến trường. Trong suy nghĩ của cậu, các bạn sẽ trầm trồ lắm đây. Và khi cậu bước đến của lớp, mọi sự mong đợi của cậu không hề làm cậu thất vọng. Mọi ánh mắt đều hướng vào cậu cùng sự ngạc nhiên, ngưỡng mộ. Cậu là một chú bé ngoan, sống trong gia đình nghèo khó nên chưa từng một lần được mặc quần áo mới. Ngồi trong tiết học, cậu hoàn thành tiết học đầu tiên một cách vui vẻ, tràn đầy tự tin. Trong giờ giải lao, các bạn ấy đều vây quanh cậu, vạch xem quần áo mới của cậu. Rồi bỗng nhiên có một bạn thắc mắc tại sao hàng khuy áo của cậu khác với mọi người, đúng vậy, hàng khuya áo của cậu tự thành hình chữ V. Sau một hồi suy nghĩ mọi người cũng đã biết chiếc áo đó do chính tay mẹ cậu phải may lại do thiếu vải. Vẻ mặt tự tin của cậu biến sắc vì bị bạn bè châm biếm. Khi về nhà, trước mặt khách đến thăm, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới mẹ dành tặng cho mình. Mẹ cậu định đánh nhưng kiềm chế lại và rơi hai dòng nước mắt. Trong giây phút đó cậu đã biết mình sai và cũng nhận thức được rằng do hoàn cảnh mới khiến gia đình mình khổ sở như này. Từ đó, cậu quyết tâm học tập thật tốt và thành tài. Rồi cậu được tham gia một buổi triển lãm, khi mẫu nam bước ra cậu chợt nhận ra chiếc áo đó giống với chiếc áo mẹ tặng mình ngày sinh nhật đó. Cậu không làm chủ được bản thân mình liền lao lên sàn diễn, nhìn chiếc áo và òa khóc trước mặt tất cả mọi người. Cậu kể lại câu chuyện của mình cho mọi người nghe, cau khi nghe hết câu chuyện thì tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm suy nghĩ. Và cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: "Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!".