Ngay trước sân nhà tôi là một khoảng vườn khá rộng. Mảnh vườn được ngăn cách với sân bằng một bờ tường màu vôi trắng. Khu vườn đã có từ lâu, từ lúc tôi chưa kịp chào đời. Nó là một kỉ niệm của nội tôi khi ông còn sống. Vì thế mỗi lần đặt đôi bàn chân nhỏ xíu lên khu đất của mảnh vườn, lòng tôi bao giờ cũng dấy lên một nỗi niềm nhớ thương thành kính.
Mảnh vườn chủ yếu trồng cây ăn quả. Nhiều loại ngon và quý như nhãn, vải thiều, bưởi… Những giống hoa quả ấy không phải tầm thường vì nó đã được ông nội tôi lặn lội đem về từ những miền đất khác nhau. Có loài, nội tôi phải trồng đi trồng lại đến mấy lần mới sống được. Bởi cây được đưa đến từ xa lại thêm lạ đất, lạ mùa nên khó sống. Tôi thêm yêu quý mảnh vườn cũng vì lẽ đó. Bởi mảnh vườn là mồ hôi công sức bao ngày hết lòng chăm bón của nội tôi.
Giờ đây mảnh vườn đã xum xuê và ngọt ngào hoa trái. Chẳng phải tìm kiếm đâu xa, chỉ cần nhìn vào một góc của mảnh vườn, tôi đã hiểu thấu lời nội năm xưa. Mỗi sáng khi ông mặt trời thức dậy, tôi lại thấy ông tưới tắm mảnh vườn. Tôi biết ơn mảnh vườn nhiều lắm bởi hình như chính những hôm như vậy, tôi thấy thật khoan khoái trong lòng. Được chăm bón cho cây, được thưởng thức những bông hoa nở sớm, lại được nghe tiếng những đàn chim rối rít giỡn đùa nhau. Ôi! Cái cảm giác ấy thật thú vị biết nhường nào. Hôm nào cũng vậy, tưới cây xong tôi mới vào ăn cơm rồi đi học. Tôi thấy thật vui và bố tôi cũng nói: “Việc làm của con tuy nhỏ nhưng nếu con duy trì được, nó sẽ mang lại hữu ích lâu dài”. Tôi mừng rỡ và phấn chấn bước vào một ngày học mới.
Tôi sống gắn bó với vườn nhà và không biết sẽ ra sao nếu phải rời xa mảnh vườn thân yêu ấy. Mảnh vườn cũng như nội hay như tất cả những người thân quý của tôi. Nó luôn cống hiến rất âm thầm và chung thủy.