cảm nhận về bài thơ lục bát :
Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.
Giữa cuộc đời đầy dâu bể này có những thanh bình yên ả, có những lúc đầy bão tố với mưa sa, thì chẳng có ai che chở và yêu thương ta vô điều kiện cả ngoài mẹ cha. Những lúc ấy ta càng thấy thấm thía câu ca dao trên biết bao nhiêu, 4 câu ca nghe thật chan chứa và giàu cảm xúc biết nhường nào về ân nghĩa của cha mẹ.
Trải qua những biến động của cuộc sống hằng ngày với biến bao biến động, trải qua những lúc đắng cay ngọt bùi, lúc vinh quang và cả những khi hai bài tay trắng. Những lúc hanhj phúc và cả những cay đắng ngợp trời ta càng thêm chiều sâu suy tư, bề dày cảm xúc tâm hồn. Lúc đó những câu ca dao về công ơn sinh thành của cha mẹ như một nhịp điệu nhẹ nhàng cứ văng vnagr tỏng trái ti m ta tha thiết đến lạ kỳ.
Có ai trên đời lại không biết núi Thái Sơn cao lớn biết nhường nào thế mà cũng chưa chắc đã sánh được với công cha đâu, biện pháp so sánh trong các câu thơ như thể làm nổi bật lên về công lao to lớn, sự vất vả của cha như một sự hiển nhiên mà tạo hóa không thể phủ nhận được . Nước trong nguồn ngọt ngào và bao la có bao giờ vơi cạn đâu, sử dụng hình ảnh nước trong nguồn để ví với nghĩa mẹ thì quả thật là chín chắn và chính xác đến vô cùng. vì tình htuwong của cha mẹ là vô bờ bến và vô điều kiện. Có lẽ chỉ có cha mẹ ta mới có thể chăm lo, quan tâm ta vô bờ bến vô điều kiện như vậy, chứ ngoài đời phải có điều kiện mới thương ta nhé, có phải vậy không mọi người nhỉ, chẳng phải thưc tế cuộc sống hàng ngày đã là nhân chứng sâu sắc cho việc đó hay sao.