Hoan hô ! Hoan hô ! Sẻ Em giỏi quá !
Cả khu rừng xôn xao những tiếng reo vui. Việc Sẻ Em biết bay đã trở thành một sự kiện thật quan trọng. Từ chị Sóc nâu cho đến bác Nhím già, ai cũng có lời chúc mừng khiến Sẻ Em cảm động ứa nước mắt.
Nhưng để có được niềm vui ngày hôm nay, đâu phải điều đơn giản. Nghĩ lại chuyện cũ, Sẻ Em cứ xấu hổ mãi.
Gia đình nhà Sẻ sống trong khu rừng này từ bao giờ, Sẻ Em không biết nữa. Từ khi ra đời, Sẻ Em đã thấy mọi người thật gần gũi và thân thiết với mình. Sẻ Mẹ chăm sóc các con rất chu đáo. Anh em Sẻ chẳng thiếu thứ gì. Hôm thì những hạt thóc vàng ươm. Hôm thì nắm kê béo ngậy. Có hôm lại là chú cào cào... Khi anh em nhà sẻ đã cứng cáp, mẹ dành thời gian dạy chúng tập bay. Bao giờ mẹ cũng nhắc đi nhắc lại cái câu “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Sẻ Em nghĩ bụng : “Họ nhà chim thì ai mà chẳng biết bay. Cứ có cánh là bay được tất, cần gì phải tập !”.
Nghĩ thế nào thì làm thế đó, những buổi tập bay, mặc cho mẹ dỗ dành thế nào, Sẻ Em cũng tìm cớ để trốn tránh. Nào là đau bụng. Nào là nhức đầu. Rồi lại đau cánh nữa chứ. sẻ Anh thì ngược lại, luôn luôn nghe lời mẹ, cần mẫn tập bay. Hài lòng về Sẻ Anh bao nhiêu, mẹ lại buồn vì Sẻ Em bấy nhiêu. Nhưng Sẻ Em đâu có bận tâm. Chiều con, Sẻ Mẹ cũng không ép.
Thời gian trôi qua. sẻ Anh đã bay thành thạo, theo mẹ kiếm mồi. Sẻ Em cứ nằm trong tổ, đợi mẹ. Nhưng nằm mãi rồi cũng chán. Nghe anh kể những chuyện lí thú ở bên ngoài, Sẻ Em cũng thấy thèm. “Phải bay ra ngoài thôi”, sẻ Em nghĩ bụng. Một buổi sáng nọ, đợi mẹ và anh bay đi kiếm mồi, Sẻ Em lần ra cửa tổ. Cả một thế giới mới lạ mở ra trước mắt chú. Này là chị Sóc nâu chuyển cành nhanh thoăn thoắt. Này là mẹ con nhà bác Nhím già xù lông tua tủa trông thật buồn cười. Sẻ Em muốn được ra khỏi tổ. Phải bay mới được. Nhưng bay như thế nào. Sẻ Em đâu biết. Có lẽ chỉ xoè cánh ra là được chứ gì ! Dễ quá ! Sẻ Em đến sát mép tổ, xoè cánh ra, ngỡ là mình sẽ được vi vu giữa bầu trời cao rộng kia. Nào ! Bắt đầu nhé ! Sẻ Em nhắc chân ra khỏi tổ. Chưa kịp định thần thì đã rơi bệt xuống đất. “Ôi đau quá ! Đau quá !”. Sẻ Em rên rỉ. Bác Nhím và chị Sóc vội vã chạy tới. Sẻ Em đã bị gãy một bên cánh. Khi về tổ, biết chuyện. Sẻ Mẹ cuống quýt lên. Thương sẻ Em quá. Sẻ Mẹ cứ khóc mãi.
Chỉ sau một tuần, vết thương của Sẻ Em đã lành lặn. Sẻ Mẹ quyết định tập cho Sẻ Em bay. Lúc này thì Sẻ Em mới thấy rằng để bay được đâu phải dễ. Một hôm. Hai hôm. Chỉ mỗi động tác dang cánh để giữ thăng bằng thôi mà sao khó thế. Người Sẻ cứ đau ê ẩm. Thấy sẻ Em nản chí, Sẻ Mẹ lại động viên: “Có công mài sắt có ngày, nên kim con ạ !”. Sẻ Em không thể kiên trì được, cứ chực bay ngay. Nhiều hôm ngã đau điếng.
Một tháng trôi qua. Sẻ Em quen dần với bài tập luyện của mẹ. Chú không còn thấy chán nản nữa. Thú nhất là lúc nâng mình lên, bay bổng trên không trung, hay được nhảy chuyền từ cành này sang cành khác. Sẻ Mẹ luôn miệng nhắc: “Cẩn thận nhé con ! Khéo ngã đấy !”. Giờ thì Sẻ Em thấy lời khuyên của mẹ bao giờ cũng đúng. Chú ngoan ngoãn vâng lời.
Hôm nay, lần đầu tiên sẻ Em được theo mẹ và anh đi kiếm mồi. Có nghĩa là được bay xa, ra khỏi cánh rừng này. Chú vui quá. Cứ háo hức mãi. Nhìn đôi cánh non nớt của sẻ Em vẫy vẫy, và bóng chú vút lên không trung, sẻ Mẹ mừng rơi nước mắt. Còn cả khu rừng thì xôn xao : “Hoan hô sẻ Em ! Hoan hô sẻ Em !”.
Sẻ Em nghiêng cánh chào tất cả mọi người. Phía trước kia, bao điều lí thú đang chờ đợi chú.
Bay lên ! Bay lên nào !