Hiếu thảo là một đức tính quý báu và vô cùng thiêng liêng trong truyền thống của dân tộc ta. Lòng hiếu thảo được hiểu là cách đối xử tốt , làm cho cha mẹ, ông bà, người lớn tuổi được vui của những người con, người cháu trong gia đình. Cách đối xử này có thể biểu hiện qua nhiều cách khác nhau: Phụng dưỡng, thương yêu, thấu hiểu.
Tình thương của cha mẹ vô bến vô bờ mà không bao giờ mong báo đáp. Và cũng không ai có thể hiểu được sự “cam chịu” của lòng mẹ trước những sóng gió cuộc đời đến đâu. Cha mẹ sinh con, nuôi dưỡng con cho đến ngày khôn lớn, dựng vợ gả chồng cho con để con có một gia đình riêng và tiếp tục làm cha, làm mẹ và tiếp tục lo lắng cho thế hệ sau. “Nước mắt chảy xuôi” đó là quy luật và cha mẹ nuôi con hầu như ai cũng mong con cái của mình được hạnh phúc, không bắt buộc con cái phải lo lắng cho mình. Nếu cha mẹ nuôi con “không tính tháng tính ngày” thì con cái cũng nên biết đến “công cha, nghĩa mẹ” mà làm tròn bổn phận của một người con.
Công ơn của cha mẹ mênh mông như nước, cao lớn như núi, không gì có thể sánh bằng. Nó là sức mạnh, là tình yêu thương nuôi con khôn lớn từng ngày. Ta sẽ chẳng thể tìm ở đâu tình yêu thương vô điều kiện như cha mẹ đã dành cho mình. Cũng chỉ có cha mẹ mới yêu thương ta hết mực, quan tâm và lo lắng cho ta từng li từng tí. Cũng chỉ có cha mẹ mới có thể hy sinh bản thân mình để bảo vệ con khỏi những giông tố của cuộc đời. Biết bao khó khăn, vất vả, ba mẹ không quản nắng mưa nhọc nhằn để nuôi ta khôn lớn thành người. Bổn phận của chúng ta là phải yêu thương, kính trọng và đền đáp công ơn trời bể ấy.