Bên bìa rừng kìa,có tiếng nói chuyện nôm nả.Hóa ra là cuộc trò chuyện của cô bé Xuân,chị Hạ,nàng Thu.Nhưng có cảm giác vẫn còn thiếu sự góp mặt của ai đó,Có lẽ người đó là bác Đông khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì bác đã lặng lẽ bay về để nhường lại tất cả về nghỉ ngơi.Lúc đó,mọi người vẫn nói chuyện bình thường như không có chuyện gì xảy ra.Vừa đúng lúc đó,Ngọc Hoàng sai Thiên Lôi xuống mời 4 mùa :Xuân,hạ,thu,đông lên thiên đình để bàn chuyện.Nghe tin,3 mùa:Xuân,Hạ,Thu liền cùng nhau bay tới thiên đình,nhưng bị nàng thu ngăn lại.Bằng giọng từ tốn,nàng Thu nói:'Chúng ta nên gọi bác mùa Đông,Ngọc Hoàng chẳng vừa nói phải gọi đủ bốn mùa hay sao?'.Chị Hạ liền nói:'Chúng ta năm vừa qua đã đạt được nhiều đóng góp,sự góp mặt của bác Đông cung chăng cần thiết.''Nhưng mà .....''Thu nói.Xuân cho rằng ý của Hạ rất đúng nên khuyên Thu nên đi trầu Ngọc Hoàng không kẻo muộn.Thu không nói được gì nên đành theo 2 bạn cùng về.Về đến thiên đình,Ngọc Hoàng vừa nhìn thấy 3 vị tiên đã thấy thắc mắc:''Kì lạ,nàng mùa đông đi đâu mất rồi nhỉ?''Khi hỏi rõ,Ngọc hoàng đã nghe được ý kiến không đúng của chị Hạ.Ngọc hoàng ôn tồn nói:
-Vậy các ngươi cho ta biết,nếu cái cây này không có rê thì có sống được không?
Ba nàng cùng đáp
-Bẩm ngọc hoàng,nếu cái cây này thiếu rễ thì không sống được ạ!
Ngọc hoàng nghe vậy mới nói:
-Thế các ngươi cho rằng nếu thiếu sự góp mặt của bác Đông thì liệu có đủ 4 mùa trong năm không?
Ba nàng nghe vậy mới hiểu ra.Mọi người đã nhận ra giá trị không thể thiếu của bác Đông.