Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính trong đoạn văn trên là phương thức tự sự. Đoạn văn này được viết dưới hình thức một bài hịch - một tác phẩm văn bản của thời kỳ phong kiến Trung Quốc, thường được sử dụng để phổ biến thông tin, tuyên truyền ý kiến và quan điểm của người viết.
Câu 2: Nội dung chính của đoạn trích là tác giả Trần Quốc Tuấn trình bày quan điểm và lý do của mình về tình hình đất nước đang phải đối mặt với nguy cơ đe dọa từ giặc ngoại xâm. Tác giả cho rằng đối với một đất nước, giặc là kẻ thù không đội trời chung, và việc không chủ động đối phó sẽ dẫn đến tình trạng rửa nhục, trừng phạt và thảm họa.
Câu 3: Câu "Nếu vậy, rồi đây sau khi giặc đã dẹp yên, muôn đời để thẹn, há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất nữa?" là câu điều kiện loại 1, được sử dụng để diễn tả một điều kiện và hậu quả có thể xảy ra trong tương lai nếu điều kiện đó xảy ra. Mục đích của câu này là để khuyến khích người đọc nhận thức được tầm quan trọng của việc đối phó với giặc và nhận thức được hậu quả nếu không đối phó.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |