Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tả về giọt Nước mắt của mẹ

tả về giọt Nước mắt của mẹ
2 trả lời
Hỏi chi tiết
288
3
0
Ngọc Linh
29/03/2023 20:34:38
+5đ tặng

Nhận đề văn “giọt nước mắt của mẹ” mà nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Vị mặn mặn chát chát len lỏi theo kẽ môi đi vào miệng làm cổ họng tôi ứ lại. Nước mắt cũng thế này đây ư? Hay còn mặn và chát hơn thế nữa? Bởi nước mắt của mẹ là giọt nước mắt thấm đẫm bao nhiêu năm tháng nhọc nhằn vất vả vì dòng đời mưu sinh, còn các con thơ dại. Cầm đề văn trên tay mà sao nước mắt dưng dưng. Ôi, giọt nước mắt của mẹ!

Bất giác, hình ảnh một người phụ nữ đen đúa, gầy gầy nhưng ánh mắt luôn rực sáng niềm tin yêu và hi vọng lại ngập tràn trong tâm trí tôi. Mẹ tôi đấy. Mẹ không xinh đẹp như bao người khác cùng trang lứa, cũng chẳng mặn mà như những người độ tuổi gần bốn mươi. Mẹ chỉ là mẹ thôi. Thân gầy và đen sạm vì nắng, vì gió. Với tôi, đó mới chính là nét đẹp thực sự. Bởi mẹ không chỉ đẹp tự nhiên mà còn đẹp vì tất cả những gì mẹ đã dành cho tôi và cho gia đình.

Biết bao nhiêu lần mẹ khóc. Người ta kể, ngày sinh tôi ra, mẹ khóc rất nhiều. Khóc từ lúc bắt đầu lên những cơn đau đẻ như trời giáng. Tôi không biết đau đẻ là thế nào, chỉ thấy người ta bảo đau như đau đẻ thì chắc là phải đau lắm. Mà cứ nghĩ tới việc có một đứa bé đang đạp đang xoay trong bụng cũng đủ hiểu là cảm giác đau như thế nào. Rồi cho đến lúc lâm bồn, mẹ gào thét vì đớn đau, nhưng ngay khi vừa nghe tiếng con khóc, nụ cười mẹ vỡ òa trong hạnh phúc. Và lúc ấy, nước mắt mẹ càng giàn giụa hơn, chứa chan hơn. Là nước mắt của niềm vui, của tự hào, rằng mẹ đã chuyển dạ thành công.

Rồi năm tháng qua đi, tôi lớn dần lên theo câu hát ru à ơi của mẹ, của bà. Nhiều lần tôi thấy mẹ khóc nhưng không hiểu vì sao. Mãi cho tới khi lớn khôn rồi, biết nhận thức rồi, tôi mới hiểu, mới thấm thía những giọt nước mắt cay đắng xen lẫn với tủi hổ của mẹ. Một mình mẹ nuôi ba chị em, tôi là cả, hai em lần lượt cách tôi hai tuổi. Bố đi vắng, bà nội sống theo nếp sống phong kiến suốt ngày trì chiết, mắng mỏ mẹ. Khi con bé, tôi chẳng hiểu gì, chỉ thấy bà bảo “mẹ mày chẳng lo được gì cho mày, toàn thân già này lo hết. Mẹ mày suốt ngày chỉ biết đi ngồi lê lắm chuyện”… Tôi nào biết những từ ngữ ấy có ý gì, chỉ nghĩ rằng chắc mẹ xấu lắm nên mới bị bà mắng như vậy. Có những đêm, tôi chợt tỉnh giấc và thấy mẹ đang ôm tôi khóc. Trong suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, và đương nhiên tôi lại chìm vào giấc ngủ ngon lành như thường lệ.

Ngày bố trở về, mẹ bịn rịn với hai hàng nước mắt lã chã. Hẳn là mẹ tủi lắm. Nhưng cũng mừng lắm vì từ đây đã có người chung đôi gánh vác mọi công việc với mình. Nào ngờ, sum họp chẳng được bao lâu, bố qua đời, để lại cho mẹ 3 đứa con thơ còn nhỏ dại cùng một người mẹ chồng phong kiến vô tâm. Một mình mẹ lại gồng gánh bao nhiêu trọng trách. Một mình mẹ vừa làm con dâu lại vừa làm con trai của bà nội. Một mình mẹ vừa làm mẹ mà cũng vừa làm cha của 3 đứa trẻ nhỏ. Một mình sớm hôm lặn lội vất vả. Có những lúc tôi chẳng có cơ hội mà nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ nữa. Bởi nó bị lẫn vào mồ hôi, những giọt mồ hôi ướt đầm đìa. Chẳng biết trong đó thấm lẫn bao nhiêu giọt nước mắt của mẹ nữa. Tôi thầm hiểu sự hi sinh vô bờ bến của mẹ.

Năm ấy, tôi lên lớp 10, vì trường học xa nhà, mẹ lo tôi chưa bao giờ phải đi xa một mình như thế, nên ngày nào mẹ cũng dậy sớm chuẩn bị tinh tươm hết mọi thứ để kịp đưa tôi đi học rồi trưa mẹ lại đón về. Tôi nhớ như in cái ngày mưa bão ấy. Tôi trốn học theo bọn bạn đi chơi. Cả trường tan học hết chỉ còn trơ lại những cây to đang oằn mình trước gió lớn. Mẹ chùm áo mưa đứng ngóng tôi ngoài cổng bên chiếc xe cọc thồ cũ kỹ. Đến quá giờ trưa, mấy đứa mới lướt thướt trở lại trường. Tôi sững sờ nhìn thấy bóng hình mẹ thân quen ngồi gục đầu bên cổng. Nếu không nhìn thấy chiếc xa đạp, chắc tôi cũng không nhận ra mẹ nữa. Tôi như chợt tỉnh ngộ, chạy vội đến bên mẹ. Mặc cho trời đang mưa, tôi sà vào lòng mẹ, chưa kịp nói hết câu xin lỗi thì mẹ đã vội vàng ôm chặt lấy tôi. Mẹ không nói gì nhưng mắt đỏ hoe, sưng húp. Và tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vậy đấy, tôi lại làm mẹ khóc. Ngày bố ra đi, mẹ đã khóc quá nhiều. Những đêm sau đó, tôi không thể biết được mẹ đã khóc bao nhiêu nữa. Vậy mà giờ đây chính bản thân tôi lại làm nước mắt mẹ tuôn rơi. Tôi thật tồi tệ. Nhưng lạ kỳ thay, mẹ lại nói xin lỗi tôi. Điều ấy càng khiến tôi khó hiểu và thấy bản thân mình có lỗi biết nhường nào. Tại sao mẹ lại xin lỗi tôi chứ? Lỗi tại tôi bỏ học đi chơi, mẹ chưa hỏi mà còn xin lỗi là sao? Mẹ ôm tôi một lúc rồi mẹ mới thủ thỉ “Tại mẹ không tốt, mẹ không biết nuôi dạy con. Bố đi rồi, mẹ đã không làm tròn bổn phận của một người mẹ giáo dục con cái. Mẹ không đủ sức để dạy dỗ con rồi…” Nghe đến đây, nước mắt tôi ứa ra, tôi ân hận cô cùng. Tôi không đủ can đảm để nói tiếp lời xin lỗi mẹ còn dang dở. Tôi chỉ thấy nước mưa và nước mắt của hai mẹ con đã hòa lẫn vào nhau.
 

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”…

Câu thơ tôi vừa học ban sáng lại vang vọng đâu đây. Tiếng mưa rơi rào rào dường như làm át hết tất cả. Chỉ còn một cảm giác âm ấm từ đôi bàn tay mẹ đang dang rộng ôm chặt tôi.

Sau lần ấy, tôi biết nghe lời mẹ hơn, ngoan ngoãn hơn, cố gắng học hơn. Chắc có lẽ cũng vì thế mà tôi hiếm khi còn trông thấy nước mắt mẹ rơi vì buồn phiền nữa. Ngày tôi làm hồ sơ thi đại học, hình như mẹ có khóc. Nhưng chắc không phải là khóc vì buồn vì tủi, mà vì sự hi vọng sắp đến ngày được gặt hái.

Tôi tự hứa với lòng mình nhất định sẽ mang lại giọt nước mắt hạnh phúc cho mẹ, để xua đi bao nhiêu cay đắng mà mẹ đã chịu đựng trong suốt thời gian qua.



 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Quang Hà Tô
29/03/2023 20:35:39
+4đ tặng

Ngày bố trở về, mẹ bịn rịn với hai hàng nước mắt lã chã. Hẳn là mẹ tủi lắm. Nhưng cũng mừng lắm vì từ đây đã có người chung đôi gánh vác mọi công việc với mình. Nào ngờ, sum họp chẳng được bao lâu, bố qua đời, để lại cho mẹ 3 đứa con thơ còn nhỏ dại cùng một người mẹ chồng phong kiến vô tâm. Một mình mẹ lại gồng gánh bao nhiêu trọng trách. Một mình mẹ vừa làm con dâu lại vừa làm con trai của bà nội. Một mình mẹ vừa làm mẹ mà cũng vừa làm cha của 3 đứa trẻ nhỏ. Một mình sớm hôm lặn lội vất vả. Có những lúc tôi chẳng có cơ hội mà nhìn thấy giọt nước mắt của mẹ nữa. Bởi nó bị lẫn vào mồ hôi, những giọt mồ hôi ướt đầm đìa. Chẳng biết trong đó thấm lẫn bao nhiêu giọt nước mắt của mẹ nữa. Tôi thầm hiểu sự hi sinh vô bờ bến của mẹ.

Năm ấy, tôi lên lớp 10, vì trường học xa nhà, mẹ lo tôi chưa bao giờ phải đi xa một mình như thế, nên ngày nào mẹ cũng dậy sớm chuẩn bị tinh tươm hết mọi thứ để kịp đưa tôi đi học rồi trưa mẹ lại đón về. Tôi nhớ như in cái ngày mưa bão ấy. Tôi trốn học theo bọn bạn đi chơi. Cả trường tan học hết chỉ còn trơ lại những cây to đang oằn mình trước gió lớn. Mẹ chùm áo mưa đứng ngóng tôi ngoài cổng bên chiếc xe cọc thồ cũ kỹ. Đến quá giờ trưa, mấy đứa mới lướt thướt trở lại trường. Tôi sững sờ nhìn thấy bóng hình mẹ thân quen ngồi gục đầu bên cổng. Nếu không nhìn thấy chiếc xa đạp, chắc tôi cũng không nhận ra mẹ nữa. Tôi như chợt tỉnh ngộ, chạy vội đến bên mẹ. Mặc cho trời đang mưa, tôi sà vào lòng mẹ, chưa kịp nói hết câu xin lỗi thì mẹ đã vội vàng ôm chặt lấy tôi. Mẹ không nói gì nhưng mắt đỏ hoe, sưng húp. Và tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra. Vậy đấy, tôi lại làm mẹ khóc. Ngày bố ra đi, mẹ đã khóc quá nhiều. Những đêm sau đó, tôi không thể biết được mẹ đã khóc bao nhiêu nữa. Vậy mà giờ đây chính bản thân tôi lại làm nước mắt mẹ tuôn rơi. Tôi thật tồi tệ. Nhưng lạ kỳ thay, mẹ lại nói xin lỗi tôi. Điều ấy càng khiến tôi khó hiểu và thấy bản thân mình có lỗi biết nhường nào. Tại sao mẹ lại xin lỗi tôi chứ? Lỗi tại tôi bỏ học đi chơi, mẹ chưa hỏi mà còn xin lỗi là sao? Mẹ ôm tôi một lúc rồi mẹ mới thủ thỉ “Tại mẹ không tốt, mẹ không biết nuôi dạy con. Bố đi rồi, mẹ đã không làm tròn bổn phận của một người mẹ giáo dục con cái. Mẹ không đủ sức để dạy dỗ con rồi…” Nghe đến đây, nước mắt tôi ứa ra, tôi ân hận cô cùng. Tôi không đủ can đảm để nói tiếp lời xin lỗi mẹ còn dang dở. Tôi chỉ thấy nước mưa và nước mắt của hai mẹ con đã hòa lẫn vào nhau.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo