Vương quốc Chăm-Pa (còn được gọi là Chăm Yâng) là một đất nước cổ đại nằm ở phía đông bắc đảo Java, Indonesia, từ thế kỷ 2 đến thế kỷ 15. Tổ chức xã hội của Vương quốc Chăm-Pa có tính chất chủ nghĩa phong kiến, trong đó vị vua là người đứng đầu của đất nước và có quyền lực tuyệt đối.
Dưới triều đại của vua, chính quyền phân chia đất đai và người dân được phân loại thành các tầng lớp theo địa vị xã hội. Các tầng lớp này bao gồm:
1. Vua và gia tộc: Đứng đầu của vương quốc và có quyền lực tuyệt đối.
2. Thượng tướng và quan lại: Đứng lên đầu quản lý các khu vực.
3. Các tầng lớp quý tộc: Bao gồm quý tộc, các nhà quan tài, thương gia giàu có và những người có quyền lực xã hội.
4. Công chúng: Bao gồm người dân bình thường, những người không có quyền lực xã hội.
Các tầng lớp xã hội này được xác định bởi địa vị và giai cấp, và có quyền lợi và trách nhiệm khác nhau. Điều này có thể thấy rõ ở cách thức phân chia đất đai và việc thu thuế.
Ngoài ra, Vương quốc Chăm-Pa còn có một tầng lớp nhà sư, người chuyên truyền bá và giảng dạy tôn giáo Hindu và Phật giáo đến những người dân Chàm. Tầng lớp này có vai trò quan trọng trong việc duy trì và phát triển văn hóa và tôn giáo của người Chàm.