Thời kỳ thực dân Pháp khai thác thuộc địa ở Việt Nam lần đầu tiên bắt đầu từ năm 1858 và kéo dài đến năm 1954. Trước đó, Việt Nam là một đất nước độc lập và tự chủ với truyền thống lịch sử lâu đời. Tuy nhiên, vào năm 1858, quân đội Pháp tấn công Đà Nẵng và chiếm đóng thành phố này, đánh dấu sự khởi đầu của thời kỳ thực dân Pháp ở Việt Nam.
Tiếp đó, vào năm 1862, Pháp ép buộc triều đình Việt Nam ký kết Hiệp định Huế, đánh dấu sự chấp nhận của nhà Nguyễn trở thành một thuộc địa của Pháp. Sau đó, Pháp triệt để thực hiện chính sách thực dân, sử dụng bạo lực, cưỡng bức và áp đặt các chính sách kinh tế, chính trị, văn hoá, xã hội để khai thác tài nguyên và người dân Việt.
Trong suốt thời kỳ thực dân Pháp, Việt Nam đã trải qua nhiều sự biến cố và đấu tranh, nhưng nhân dân Việt Nam luôn giữ vững tinh thần đấu tranh cho độc lập, tự do và công bằng. Cuối cùng, trong cuộc Chiến tranh Điện Biên Phủ năm 1954, quân đội Việt Nam đã đánh bại quân đội Pháp, chấm dứt thời kỳ thực dân Pháp ở Việt Nam.