Trong bài "Cô bé bán diêm". của Hans Christian Andersen có một số câu sử dụng dấu chấm phẩy như sau:
1. "Cô bé bán diêm đi lang thang trên đường phố lạnh lẽo và đói meo không ai mua diêm của cô bé; cô bé chỉ có một đôi giày cũ rách nát và đôi chân cô bé đã đông cứng.
2. "Cô bé bán diêm ngồi xuống trên góc phố quấn lấy chân mình và cố gắng giữ ấm cho cơ thể mình."
3. "Cô bé bán diêm nhìn lên và thấy một ngôi nhà lớn đầy đủ ánh sáng và ấm áp và cô bé đã mơ ước mình có thể sống trong đó."
4. "Cô bé bán diêm tiếp tục bán diêm của mình và cô bé đã bị đói và lạnh đến mức không thể chịu đựng được nữa."
5. "Cô bé bán diêm cuối cùng đã chết và người ta đã tìm thấy cô bé nằm trong góc phố với đôi chân cô bé đã đông cứng và tay cô bé vẫn còn nắm chặt những cây diêm cuối cùng của mình."
Trong các câu trên dấu chấm phẩy được sử dụng để phân tách các cụm từ các mệnh đề hoặc các câu liên kết với nhau.