Trong hai câu thơ trên, tác giả có mong muốn được vòng tay ấm áp của mẹ che chở, bảo vệ trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Vòng tay của mẹ luôn có một sức mạnh tuyệt diệu, tiếp thêm cho chúng ta động lực để vượt qua khó khăn, thử thách, vững bước trên đường đời. Ai có được vòng tay ấy thực sự là những người may mắn bởi họ đã có một người mẹ thực sự yêu thương, quan tâm, chăm chút từng chút một cho đứa con thơ của mình. Những năm tháng tuổi thơ qua đi, có vô vàn hoài niệm đáng giá, những lần đuổi bắt, rong chơi, những trò nghịch dại vụng vại. Nhưng mấy ai quên được bàn tay gầy guộc vì sương gió của mẹ, đôi bàn tay làm lụng vất vả, đôi bàn tay chăm sóc chúng ta hàng ngày để mong con lớn khôn từng ngày. Đôi bàn tay đó còn ấp ôm con trong từng giấc ngủ, cùng những lời ru đã cất lên không biết bao nhiêu lần để rồi gửi gắm vào đó cả những ước mơ, hoài cảm đời mẹ chưa thực hiện được vào đứa con thơ. Và từ bao kỉ niệm mộng mị, đáng nhớ của tuổi thơ, đứa con dần trưởng thành, đi khắp muôn nơi, đến bao vùng đất để làm những điều lớn lao, kì vĩ; chinh phục và đạt đến những thành tựu vĩ đại. Thế nhưng điều nuối tiếc nhất là vòng tay ấm áp của mẹ ngày nào đã không còn, cũng chẳng còn bóng hình mẹ ngày xưa, giá như có thể một lần nữa được nằm trong vòng tay ấy của mẹ, ấp ôm những ru mộng đầu đời, nhưng điều đó giờ đây chỉ còn trong hoài niệm. Mẹ à, "ước chi vòng tay ấy, ôm hoài tuổi thơ con" !