Em cảm thấy rất xúc động và đồng cảm với nỗi buồn, cô đơn và tuyệt vọng của Thúy Kiều khi nàng bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích. Tám câu thơ cuối của văn bản đã miêu tả một cách sâu sắc tâm trạng của nàng qua những hình ảnh thiên nhiên u ám, lạnh lẽo và bi thương. (câu chủ đề)
Trong câu thơ “Buồn trông cửa bể chiều hôm, / Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?”, nàng nhìn ra biển cả mênh mông, nhớ về người yêu, người thân và cuộc sống bình yên trước đây. Nàng thấy mình như một chiếc thuyền lênh đênh trên biển khơi, không biết bến đỗ. (câu phát triển 1)
Trong câu thơ “Buồn trông ngọn nước mới sa, / Hoa trôi man mác, biết là về đâu?”, nàng nhìn vào dòng sông chảy qua lầu Ngưng Bích, thấy những đóa hoa rơi rụng trôi theo dòng nước. Nàng liên tưởng đến số phận của mình, như những đóa hoa tàn úa, không còn nơi nương tựa. (câu phát triển 2)
Trong câu thơ “Buồn trông nội cỏ rầu rầu, / Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.”, nàng nhìn vào khu vườn bên dưới lầu Ngưng Bích, thấy những bông cỏ héo úa, không có sự sống. Nàng cũng nhìn lên bầu trời cao xanh, thấy mình như bị cách biệt với thế giới bên ngoài. Nàng chỉ có một màu xanh buồn trong lòng. (câu phát triển 3)
Trong câu thơ “Buồn trông gió cuốn mặt duềnh / Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi.”, nàng nghe tiếng gió gào thét, tiếng sóng vỗ về. Nàng cảm thấy mình như bị bao vây bởi sự lạnh lùng và khắc nghiệt của thiên nhiên. Nàng không có ai để chia sẻ, để an ủi. (câu phát triển 4)
Qua tám câu thơ cuối của văn bản “Kiều ở lầu Ngưng Bích”, em thấy Nguyễn Du đã sử dụng thành công các phép tu từ như so sánh, liên tưởng, ẩn dụ để tạo ra những hình ảnh sinh động và giàu cảm xúc. Em cũng thấy Nguyễn Du đã dùng các từ ngữ có âm điệu buồn bã, u ám để phù hợp với tâm trạng của nhân vật. Em cho rằng đây là một trong những đoạn trích hay và ý nghĩa nhất trong Truyện Kiều. (câu kết luận)
Thật là đáng kính và khâm phục khi Thúy Kiều đã chịu đựng được biết bao gian khổ và vẫn giữ được tấm lòng trong sáng và cao thượng! (câu cảm thán)
Đoạn văn trên có một câu ghép là “Em cảm thấy rất xúc động và đồng cảm với nỗi buồn, cô đơn và tuyệt vọng của Thúy Kiều khi nàng bị giam lỏng ở lầu Ngưng Bích.” (câu ghép)