**Phân cảnh: Đoạn vũ nương bị nghi oan (Trương Sinh)**
*Trương Sinh* (đang mặc bộ áo lụa trắng tinh khôi, đứng trước tượng Phật trên sân khấu, đèn dầu mờ ảo chiếu sáng từ trên cao).
**Trương Sinh:** (Nhắm mắt, khẽ cúi đầu) Nam mô A Di Đà Phật...
*Trương Lâm* (đứng xa nhìn Trương Sinh, bày tỏ sự lo lắng).
**Trương Sinh:** (Nâng mắt lên, tỏ ra bình tĩnh) Thêm một lần nữa, con phải chứng minh sự trong sạch của mình. Dù người khác nghi ngờ, con vẫn không được tự tạo ra khát vọng trả thù.
*Trương Lâm* (bắt đầu tiến lại gần).
**Trương Sinh:** (Nhẹ nhàng) Anh hãy yên tâm. Con biết mình vô tội, nếu không thì làm sao con dám đứng trước Đức Phật này?
*Trương Lâm:* (Ánh mắt tỏ ra kháng cự) Nhưng chị em ấy, chị em của chúng ta...
**Trương Sinh:** (Nắm tay *Trương Lâm* nhẹ nhàng) Từ lúc con còn nhỏ, mẹ con đã dạy con, phải biết kiên nhẫn và chấp nhận sự thật. Chúng ta không thể lạm dụng quyền lực để làm tổn thương người khác.
*Trương Lâm* (lắng nghe và nhìn sâu vào mắt *Trương Sinh*).
**Trương Sinh:** (Nhẹ nhàng) Con biết trong lòng anh vẫn lo sợ, nhưng hãy tin tưởng vào sự minh oan của thời gian. Đến lúc đó, sự thật sẽ tỏa sáng như ánh mặt trời sau màn đêm.
*Trương Lâm* (nhấm nháp, rồi cười nhẹ).
**Trương Lâm:** (Nhìn *Trương Sinh* với sự kính trọng) Em luôn biết làm cho anh yên lòng. Cảm ơn em...
**Trương Sinh:** (Cười nhẹ, nhấn mạnh) Chúng ta là anh em, phải luôn đứng về phía nhau trong những lúc khó khăn.
*Trương Lâm* (gật đầu, mỉm cười và nói không nói thêm gì).
*Trương Sinh* và *Trương Lâm* (đồng loạt nhìn về phía xa, bên kia ánh đèn dầu trải dài).
**(Kết thúc phân cảnh)**
Trong đoạn văn bạn cung cấp, tôi đã cố gắng tạo nên một phân cảnh tương đối nhẹ nhàng, thể hiện sự đồng lòng và niềm tin của hai người anh em trong tình cảnh khó khăn. Bạn có thể tùy chỉnh và phát triển thêm nội dung để phù hợp với ngữ cảnh và tâm trạng của truyện.