Trong các bài thơ viết về tình cảm mẹ con, em đặc biệt yêu thích bài thơ Nắng hồng của Bảo Ngọc, bởi các hình ảnh trong sách, liên tưởng thú vị của bài thơ. Trong các khổ thơ đầu, tác giả tái hiện lại một mùa đông lạnh lẽo và ảm đạm khi mọi con vật, cây cối đều thu mình lại để tránh rét. Ấy vậy mà, trong cái rét tê tái của lối quê đến cóng cả bàn tay, bạn nhỏ vẫn chờ mẹ đi chợ về. Và từ màn sương xa ấy, người mẹ xuất hiện với chiếc áo choàng đỏ tươi, ấm áp. Mẹ đem đến tia nắng hồng của mùa xuân ấm áp, xua tan đi lạnh giá. Một nụ cười của mẹ thôi cũng sáng bừng cả không gian mùa đông ảm đạm xung quanh mình. Chỉ bằng chừng ấy chi tiết thôi, mà cũng đủ để em cảm nhận được tình yêu thương tha thiết mà bạn nhỏ dành cho mẹ của mình. Điều đó khiến em cảm phục và thấu hiểu được sức mạnh vĩ đại của tình mẫu tử thiêng liêng.