(1) Trong bài thơ Đồng dao mùa xuân, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã thành công khắc họa hình ảnh những người kính anh dũng, kiên cường. (2) Họ đã hi sinh ước mơ, tương lai và sinh mệnh của mình để bảo vệ độc lập của dân tộc. (3) Em cảm nhận được tình yêu quý mà đồng đội dành cho những người lính đã hi sinh qua hình ảnh “Anh thành ngọn lửa, Bạn bè mang theo”. (4) Dù đã ra đi, nhưng anh không hề bị lãng quên, không hề biến mất, mà trở thành ngọn lửa cháy rực của quyết tâm, của hi vọng, đi theo đồng đội của mình cùng nhau chiến đấu. (5) Và cả những người nhân dân đang được hưởng nền hòa bình ấy, trong đó có tác giả cũng cô cùng kính trọng, quý mến anh lính ấy. (6) Vì vậy, với tất cả, những người lính vĩ đại không hề biến mất, mà chỉ là đang ở lại vùng rừng núi xa xôi, tiếp tục cuộc hành trình của mình. (7) Chính tác phẩm thơ Đồng dao mùa xuân đã đem đến một cái nhìn mới, trìu mến và tha thiết với những yêu thương và hi vọng, gửi gắm đến các người lính đã hi sinh cho tổ quốc Việt Nam.