Khổ thơ thứ hai trong bài "Chuyện cổ tích về loài người" của Xuân Quỳnh mang lại một cảm nhận mạnh mẽ về sự thất vọng và tuyệt vọng trong cuộc sống.
Cảm giác buồn bã và uất nghẹn lan tỏa khi người đọc tiếp cận với những dòng thơ như "kẻ yếu đuối đồng loại", "mặt trời đứng sang chân tôi trên biển", "cái tôi không bảo thành một tôi đầy dẫy". Những từ ngữ này tạo nên một không gian trầm lắng và lẻ loi, như thể người nói đang đối mặt với sự cô đơn và khó khăn không thể vượt qua.
Đặc biệt, việc sử dụng hình ảnh của mặt trời đứng sang chân tôi trên biển càng làm nổi bật sự yếu đuối và vô nghĩa của con người. Nó báo hiệu sự thấu hiểu sâu sắc về cuộc sống và tình dục con người, nhưng cũng rõ ràng thể hiện sự thất vọng và không hy vọng vào sự hiện diện của ý nghĩa trong cuộc sống.
Tuy nhiên, những cảm xúc này không chỉ là sự buồn bã mà còn chứa đựng một chút sự phản kháng và kiên cường. Bài thơ cũng cho thấy ý chí và lòng bất khuất của nhân vật trong việc vượt qua khó khăn.