Trong bài Tống biệt của Tản Đà, em có tiếc nuối khi Lưu - Nguyễn rời xa chốn bồng lai để trở về nơi trần thế không? Vì sao? Trong bài Tống biệt của Tản Đà, em có tiếc nuối khi Lưu - Nguyễn rời xa chốn bồng lai để trở về nơi trần thế không? Vì sao? Mn giúp em với ạ
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Trong bài Tống biệt của Tản Đà, Lưu - Nguyễn là nhân vật chính, là một người bạn thân của Tản Đà. Khi Lưu - Nguyễn quyết định rời xa chốn bồng lai để trở về nơi trần thế, đúng là có sự tiếc nuối. Lý do là vì chốn bồng lai được miêu tả là một nơi thanh tịnh, yên bình và tách biệt với cuộc sống xô bồ của thế gian. Trong bài thơ, Tản Đà miêu tả chốn bồng lai như một thiên đường, nơi có "cánh đồng xanh mơn mởn", "ngàn hoa nở rộ", "sương mờ phủ đầy", tạo nên một không gian tuyệt đẹp và tĩnh lặng. Tuy nhiên, Lưu - Nguyễn quyết định rời xa chốn bồng lai để trở về nơi trần thế, có thể do những trách nhiệm và mối quan hệ trong cuộc sống hiện thực. Điều này khiến Tản Đà cảm thấy tiếc nuối, vì anh biết rằng trần thế không thể so sánh được với chốn bồng lai trong sự tĩnh lặng và thanh thản. Tản Đà cũng thể hiện sự tiếc nuối bằng việc miêu tả những hình ảnh buồn trong bài thơ, như "mây trắng bay đi", "cánh chim xa rồi", "lá vàng rơi". Những hình ảnh này tượng trưng cho sự chia ly và tiếc nuối khi Lưu - Nguyễn rời xa chốn bồng lai. Tóm lại, sự tiếc nuối của Tản Đà khi Lưu - Nguyễn rời xa chốn bồng lai là do chốn bồng lai được miêu tả là một nơi tuyệt vời và tránh xa cuộc sống xô bồ của thế gian.