Quá trình xâm lược các nước Đông Nam Á của thực dân phương Tây bắt đầu từ thế kỷ 16 và kéo dài cho đến cuối thế kỷ 19. Các nước chủ yếu xâm lược và chiếm đóng trong khu vực này bao gồm Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Hà Lan, Anh và Pháp.
Bắt đầu từ thế kỷ 16, Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha đã tiên phong trong việc khám phá và xâm lược các vùng lãnh thổ Đông Nam Á. Họ tìm kiếm các tuyến đường thương mại mới và nguồn tài nguyên quý giá như vàng, bạc, gia vị và gỗ. Bồ Đào Nha đã thành lập các cơ sở thương mại ở Malacca, Macau và Timor, trong khi Tây Ban Nha chiếm đóng Philippines.
Trong thế kỷ 17, Hà Lan và Anh trở thành các thế lực chính trong việc xâm lược Đông Nam Á. Hà Lan thành lập Công ty Đông Ấn Hà Lan và chiếm đóng các vùng lãnh thổ ở Indonesia hiện nay, bao gồm Java, Sumatra và Borneo. Họ cũng thiết lập các cơ sở thương mại ở Malacca và đảo Ceylon (nay là Sri Lanka). Trong khi đó, Anh chiếm đóng Myanmar (Burma) và Singapore, và thành lập Công ty Đông Ấn Anh để thúc đẩy thương mại và khai thác tài nguyên.
Vào thế kỷ 18, Pháp trở thành một thế lực quan trọng trong việc xâm lược Đông Nam Á. Họ chiếm đóng các vùng lãnh thổ ở Việt Nam, Campuchia và Lào, và thành lập Đông Ấn Pháp để kiểm soát thương mại và khai thác tài nguyên.
Quá trình xâm lược của các thực dân phương Tây đã gây ra nhiều tác động tiêu cực đối với các nước Đông Nam Á. Các nước này bị cướp đi tài nguyên và bị áp bức trong việc thực hiện các chính sách và quy định của các thực dân. Họ bị buộc phải cung cấp nguyên liệu và lao động cho các công ty thực dân, góp phần làm gia tăng sự giàu có của các nước phương Tây.
Tuy nhiên, quá trình xâm lược cũng đã đem lại một số tác động tích cực. Các nước Đông Nam Á đã tiếp xúc với các công nghệ và kiến thức mới từ phương Tây, như hệ thống giáo dục, y tế và hạ tầng. Điều này đã góp phần vào sự phát triển và tiến bộ của khu vực sau này.
Tổng quan, quá trình xâm lược các nước Đông Nam Á của thực dân phương Tây đã gây ra những tác động lớn đến kinh tế, chính trị và văn hóa của khu vực này.