Em đồng ý với ý kiến rằng cảnh trong Truyện Kiều không chỉ đơn thuần là bức tranh thiên nhiên mà còn là bức tranh tâm trạng. Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du sử dụng cảnh để miêu tả không chỉ vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn để thể hiện tâm trạng, cảm xúc của nhân vật và tác giả. Ví dụ, trong đoạn trích "Cảnh ngày xuân", Nguyễn Du sử dụng những hình ảnh tươi sáng, rực rỡ của mùa xuân để tạo nên một không gian tươi vui, hân hoan. Tuy nhiên, qua cách miêu tả, ta cảm nhận được sự đau đớn, lòng thương cảm của tác giả đối với số phận bi thảm của Kiều. Cảnh xuân trở thành một phương tiện để tác giả thể hiện tâm trạng buồn bã, đau khổ của mình. Tương tự, trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích", Nguyễn Du sử dụng cảnh để tạo nên một bối cảnh u ám, tĩnh lặng, phản ánh tâm trạng cô đơn, tuyệt vọng của Kiều trong cuộc sống giam cầm. Cảnh lầu Ngưng Bích trở thành một phương tiện miêu tả tâm trạng của Kiều, thể hiện sự chịu đựng, hy sinh và lòng trung thành của nhân vật chính. Từ những ví dụ trên, ta thấy rằng cảnh trong Truyện Kiều không chỉ đơn thuần là một bức tranh thiên nhiên mà còn là một phương tiện để tác giả thể hiện tâm trạng, cảm xúc của nhân vật và tác giả. Cảnh trở thành một yếu tố quan trọng trong việc tái hiện và tạo nên không gian tâm trạng trong tác phẩm.