LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy khám phá tình người trong bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên

2 trả lời
Hỏi chi tiết
301
2
0
T Vinh
28/10/2023 12:44:40
+5đ tặng

Một ngày kia, khi hai nguồn thi cảm “lòng thương người” và “tình hoài cổ” gặp nhau, giữa cảnh mưa bụi lất phất bay, hoa đào chớm nở sắc hồng, nhưng những câu đối đỏ đã dần dần vắng bóng trong ngày Tết, Vũ Đình Liên đã bất giác viết lên một kiệt tác: “Ông đồ”! Bài thơ được viết bằng nỗi cảm khái trước thời thế ấm lạnh nhân tình. Bởi vậy, hai mươi dòng thơ ngũ ngôn, không hề non lép một chữ nào. Tất cả đều ngậm ngùi trước “di tích tiều tụy đáng thương của một thời tàn”. Và nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã thật tinh tế khi nhận xét: “Bài thơ là sự gặp gỡ giữa hai nguồn thi cảm: lòng thương người và tình hoài cổ!”

Nhận định trên của Hoài Thanh đã thể hiện một cách nhìn sâu sắc về nguồn cảm hứng trong thi ca của Vũ Đình Liên. Lúc này, trên thi đàn “Thơ mới”, phần đông cáo thi sĩ đang thở than sướt mướt với tình yêu tuyệt vọng, với mối sầu cô đơn, với chuyện tình yêu đôi lứa lãng mạn. Thì Vũ Đình Liên lại không đi theo lối mòn quen thuộc ấy, với “thiên chức” của người nghệ sĩ, Vũ Đình Liên đã viết lên thi phẩm “Ông đồ” với sự gặp gỡ, giao thoa giữa hai nguồn cảm xúc: “lòng thương người” và “tình hoài cổ”. Đó là thương một lớp người tri thức Nho học bị bỏ rơi bên lề đường nơi phố vắng rêu phong “ngày xưa” hòa quyện với nỗi nhung nhớ, tiếc nuối khôn nguôi một thời vắng bóng; một thời hoàng kim, một thời vàng son đã một đi không trở lại. Nơi đó ông đồ được coi trọng hơn, được mọi người biết đến. Nhưng hai nguồn thi cảm này không những không mâu thuẫn, tách bạch nhau,… mà chúng luôn hòa hợp như một nốt nhạc chủ đạo, như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt nguồn mạch cảm xúc của bài thơ. Đọc “Ông đồ”, ta như cảm nhận được tất cả nỗi lo lắng mơ hồ, cảm nhận tâm sự bơ vơ của Vũ Đình Liên và cao hơn hết là một tình người lơn lao ôm trùm cả không gian và thời gian. Nhẹ nhàng, tinh tế và sâu lắng, nhà thơ đưa ta vào thế giới của riêng mình – nơi “lòng thương người” và “tình hoài cổ” được bắt nguồn_đó chính là trái tim nhân đạo, giàu tình yêu thương của Vũ Đình Liên.

“Mỗi năm hoa đào nở

Lại thấy ông đồ già

Bày mực tàu giấy đỏ

Bên phố đông người qua”

Cùng với màu thắm của đào, màu đỏ của giấy, màu đen của mực tàu và sự đông vui tấp nập của phố phường, hình ảnh ông đồ đã trở nên không thể thiếu trong bức tranh khung cảnh ngày Tết.

Và ông đồ đã thành trung tâm của sự ngợi ca và chiêm ngưỡng:

“Bao nhiêu người thuê viết

Tấm tắc ngợi khen tai

Hoa tay thảo những nét

Như phượng múa rồng bay”

Lúc bấy giờ, ông đồ đang được người đời trọng vọng, cần nhờ vả đến. Với tài năng của ông, họ “tấm tắc ngợi khen tài”, ba phụ âm “t” cùng xuất hiện trong một câu thơ như một tràng pháo tay giòn giã để ngợi khen sự tài hoa đó của ông. Cái tài “thảo những nét” giống như “phượng múa rồng bay” của ông dưới một bàn tay nghệ thuật khéo léo đã làm rạng danh cho nên Hán học. Cái tài của ông đã được tặng cho mọi người làm quà đón xuân, đón Tết. Nhưng dầu sao, trong tiếng cười vẫn không làm sao che giấu được nỗi ngậm ngùi. Chữ Nho vốn được xem là chữ “Thánh hiền”, chữ Nho được ông đồ viết là sự tụ hội, giao thoa giữa cái tài và cả cái tâm của người cầm bút. Vậy mà giờ đây, thứ chữ ấy chỉ cần quẳng chút tiền “ra thuê” là có!

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Nguyễn Linh
28/10/2023 12:45:14
+4đ tặng

Bài thơ "Ông đồ" của Vũ Đình Liên là một tác phẩm văn chương nổi tiếng trong văn học Việt Nam. Bài thơ này khám phá và tả tình người một cách sâu sắc và tinh tế.
Trong bài thơ, tác giả miêu tả một ông đồ, một người già đơn độc sống trong một căn nhà cũ kỹ. Ông đồ là một người nghèo khó, không có gia đình, không có bạn bè, và không có ai để chia sẻ cuộc sống. Tuy nhiên, ông đồ không cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Thay vào đó, ông sống một cuộc sống đơn giản, thanh tịnh và hài hòa với thiên nhiên.
Tác giả sử dụng các hình ảnh và mô tả chi tiết để tạo nên hình ảnh của ông đồ và cuộc sống của ông. Ông đồ được miêu tả như một người sống chậm rãi, nhẹ nhàng và thấu hiểu sự tĩnh lặng của thế giới xung quanh. Ông thích ngồi trên ghế đá, nhìn những cánh đồng, ngọn núi và bầu trời. Ông đồ cảm nhận và thấu hiểu những âm thanh và hình ảnh của thiên nhiên, và từ đó tìm thấy sự an ủi và niềm vui trong cuộc sống.
Tình người trong bài thơ Ông đồ được tác giả tạo nên qua sự tĩnh lặng, sự chân thành và sự đơn giản. Ông đồ không cần những thứ vật chất hay những mối quan hệ phức tạp để cảm thấy hạnh phúc. Ông tìm thấy niềm vui và ý nghĩa trong việc sống chậm rãi, thấu hiểu thiên nhiên và tận hưởng những khoảnh khắc đơn giản nhưng đáng quý trong cuộc sống.
Từ bài thơ Ông đồ, chúng ta có thể rút ra bài học về tình người và cuộc sống. Đôi khi, chúng ta cần dừng lại, thấu hiểu và tận hưởng những điều đơn giản nhưng đáng quý trong cuộc sống. Chúng ta cần tìm thấy sự an ủi và niềm vui trong những khoảnh khắc tĩnh lặng và trong sự kết nối với thiên nhiên và những người xung quanh.
...
Nguyễn Linh
Bạn có thể like và chấm điểm cho mik nha

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư