Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

01/11/2023 19:23:42

Đóng vai nhân vật người lính trong bài thơ "Đồng chí" của Chính Hữu để kể lại câu chuyện về quá trình hình thành tình đồng chí giũa tôi và bạn tôi

Đóng vai nhân vật người lính trong bài thơ "Đồng chí" của Chính Hữu để kể lại câu chuyện về quá trình hình thành tình đồng chí giũa tôi và bạn tôi. Chú ý: Trong khi kể yêu cầu sử dụng yếu tố miêu tả và miêu tả nội tâm
2 trả lời
Hỏi chi tiết
113
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Trong bài thơ "Đồng chí" của Chính Hữu, tôi sẽ đóng vai nhân vật người lính để kể lại câu chuyện về quá trình hình thành tình đồng chí giữa tôi và bạn tôi. Trong vai người lính, tôi sẽ sử dụng yếu tố miêu tả và miêu tả nội tâm để tạo nên hình ảnh và cảm xúc chân thực.

Tôi là một người lính trẻ, đầy nhiệt huyết và đam mê. Tôi đã trải qua nhiều khó khăn và gian khổ trong quá trình huấn luyện và chiến đấu. Tuy nhiên, tôi luôn tin rằng tình đồng chí là một yếu tố quan trọng để chúng ta vượt qua mọi khó khăn.

Trong quân đội, tôi đã gặp bạn tôi - một người lính khác cũng trẻ trung và nhiệt huyết như tôi. Chúng tôi đã trải qua những buổi huấn luyện khắc nghiệt cùng nhau, chia sẻ những khó khăn và vui buồn. Từ đó, tình đồng chí giữa chúng tôi dần dần hình thành.

Miêu tả nội tâm của tôi khiến tôi nhận ra rằng tình đồng chí không chỉ đơn thuần là sự chia sẻ khó khăn, mà còn là sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau. Tôi cảm nhận được sự đồng điệu trong suy nghĩ, ý chí và mục tiêu của chúng tôi. Chúng tôi luôn sát cánh bên nhau, sẵn sàng giúp đỡ và bảo vệ lẫn nhau trong mọi tình huống.

Miêu tả về ngoại hình của tôi cũng thể hiện sự quyết tâm và sự kiên nhẫn của một người lính. Tôi có mái tóc cắt ngắn gọn, áo lính trắng tinh khôi và đôi mắt sáng lấp lánh. Tôi luôn giữ thẳng lưng và điềm tĩnh trong mọi tình huống, tạo nên sự tự tin và sự lãnh đạo.

Qua những trận chiến và những thử thách, tình đồng chí giữa tôi và bạn tôi đã ngày càng mạnh mẽ. Chúng tôi đã hỗ trợ lẫn nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Tôi hiểu rằng tình đồng chí không chỉ tồn tại trong quân đội, mà còn trong cuộc sống hàng ngày. Đó là một tình cảm đáng quý và không thể đo lường được.

Với vai người lính trong bài thơ "Đồng chí", tôi hy vọng rằng câu chuyện về quá trình hình thành tình đồng chí giữa tôi và bạn tôi sẽ truyền đạt được sự quan trọng và ý nghĩa của tình đồng chí trong cuộc sống.
1
0
Bảo Anh
01/11/2023 19:25:06
+5đ tặng

Chiến tranh đã rời xa, đất nước đã hòa bình được hai năm. Thế nhưng trong tâm trí tôi vẫn in đậm những năm tháng kháng chiến gian khổ nhưng hào hùng đó. Biết bao kỉ niệm tràn về nhưng có lẽ nhớ nhất là những đồng chí đã cùng kề vai sát cánh bên tôi.

Năm 1945, chiến tranh nổ ra. Khắp nơi tràn đầy khói lửa chiến tranh. Nghe theo Lời kêu gọi toàn quốc kháng chiến của Bác, tôi cùng những thanh niên trong làng hăng hái đăng kí tham gia kháng chiến. Từ một người nông dân chỉ quen cầm cuốc cầm cày, tôi rời quê hương đến với chiến trường khốc liệt, cầm trên tay cây súng để bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ những người thân yêu, bảo vệ quê hương cùng những hạnh phúc giản dị nơi đây. Tôi được phân vào một đơn vị tham gia chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954. Trong đơn vị hầu như là những gương mặt xa lạ từ bốn phương trời hợp lại. Thế nhưng bởi vì cùng là nông dân từ những miền quê nghèo đến, cùng chung hoàn cảnh xuất thân thế nên rất nhanh tôi và mọi người đã làm quen được với nhau. Đặc biệt, tôi rất thân với anh Dũng. Quê anh là ở một vùng chiêm trũng ven biển, đất chua rất khó trồng trọt. Còn làng tôi cũng là miền đất trung du đất cày lên sỏi đá, quanh năm khô cằn. Rất nhanh chúng tôi đã trò chuyện như quen thân từ lâu.Chúng tôi đóng quân ở chiến khu Tây Bắc. Thời chiến tranh loạn lạc, hoàn cảnh thiếu thốn đủ thứ. Tôi vẫn nhớ những đêm ở đây với cái rét thấu xương, tôi và anh cùng chung nhau cái chăn mỏng, nằm sát bên nhau tâm sự. Tôi và anh chia sẻ với nhau nỗi nhớ quê nhà, nhớ người thân. Anh kể về căn nhà tranh tồi tàn bây giờ để không trải qua mưa gió, về mảnh ruộng nhỏ ra đi phải nhờ bạn thân trông coi hộ, về hình ảnh người thân trong phút chia li. Thế nhưng tất cả đều không ngăn được quyết tâm ra đi của anh. Chúng tôi đều chung một lí tưởng, một mục tiêu chung, mặc cho nỗi nhớ quê nhà vẫn vững tay súng bảo vệ quê hương. Những câu chuyện nhỏ như thế, những tâm sự từ đáy lòng chia sẻ với nhau làm chúng tôi càng thêm gắn bó, trở thành tri kỷ của nhau. Và rồi dần dần phát triển thành một tình cảm thiêng liêng hơn mà bây giờ tôi càng trân trọng: tình đồng chí.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Kazumi Takahashi
01/11/2023 19:31:02
+4đ tặng

Năm 1947, chúng tôi tham gia vào chiến dịch Việt Bắc cùng nhiều quân đoàn khác. Vốn mỗi người đều đến từ những nơi khác nhau, chẳng hẹn mà quen rồi trở thành những người đồng chí, anh em một nhà, cùng chia sẻ mọi ngọt bùi, đắng cay trong cuộc sống nơi sa trường. Sợi dây vô hình gắn kết chúng tôi chính là tình yêu nước mãnh liệt. Và không biết tự bao giờ, chúng tôi trở thành tri kỉ, cùng nhau đỡ đần nhau vượt qua những khó khăn trong sinh hoạt, chiến đấu.

     Khi đó, chúng tôi phải sống trong cảnh vô cùng thiếu thốn, thậm chí cả quân trang, quân dụng cũng chẳng đủ mà dùng. Hai anh em trong đoàn sẽ cùng chia nhau một tấm chăn đơn đắp tạm qua những đêm giá rét. Ngày ấy, rừng Trường Sơn là nơi nguy hiểm vô cùng. Có lần, cả đơn vị tôi đều bị bệnh sốt rét rừng. Anh em nào cũng vì thế mà vàng cả da, rụng cả tóc, cả người xanh xao như tàu lá chuối. Khó khăn vất vả là thế, nhưng chúng tôi cũng không quên cho nhau những lời động viên, cho nhau những tiếng cười vui vẻ xua tan đi khó khăn.

     Nhớ nhất là những ngày đông đến, cái lạnh bao phủ khắp nơi, nhưng anh em trong đoàn nào có đầy đủ quần áo ấm mà mặc, chỉ có thể dựa vào nhau, truyền nhau hơi ấm, tiếp thêm sức mạnh chiến đấu để vượt qua bệnh tật. Nhiều đêm nằm tâm sự mới biết, cũng có nhiều đồng chí phải bỏ ruộng nương ở nhà nhờ bạn thân cày cấy, bỏ cả căn nhà liêu xiêu có mẹ già con thơ để cầm súng chiến đấu.

 

Kể lại bài thơ đồng chí bằng lời kể của người lính

     Giữa đêm đông nơi núi rừng Trường Sơn, dường như bóng trăng vẫn luôn dõi theo chúng tôi. Nhìn trăng, không ai nói ai câu nào, chỉ nghe tiếng gió heo hút thổi trên ngọn cây mà lòng vẫn ấm áp. Chúng tôi biết rằng, cuộc chiến này hãy còn dài và chúng tôi còn phải rời xa quê hương lâu lắm, có khi còn chẳng có cơ hội trở về.

     Dẫu có chút buồn rầu và nhớ nhung, nhưng nhìn về lá cờ đỏ sao vàng đang phấp phới tung bay kia, mọi lo âu và sợ hãi dường như đều tan biến hết. Rồi sẽ có ngày, chúng tôi đem ngọn cờ kia hiên ngang cắm tại mọi miền tổ quốc. Sống và chiến đấu cho lý tưởng cao đẹp như vậy, dẫu có phải hi sinh nơi chiến trường này, chúng tôi cũng cam lòng.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư